Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em của tác giả Vô Ảnh Hữu Tung thuộc thể loại truyện. Truyện Ngôn Tình, Sủng được cập nhật nhanh nhất tại Botruyen. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Thể loại: Thanh xuân vườn trường, sủng, HE Số chương: 120 Nhân vật : Hạ Chi Tuyển Đỗ Minh Vy ngắt lời anh: "Từ Khiên, em đã nghĩ kĩ rồi, nếu trước kia em còn do dự và khó chịu, thì ba tháng vừa rồi em đã thả lỏng chưa từng có. Hiện tại em rất ổn, anh cũng rất ưu tú, đẹp trai, thành công, sau này sẽ vẫn đầy tốt đẹp." Em yêu anh. Năm nay ngày Lễ Tình nhân (Valentine, 14-2) rơi vào 29 Tết, nên dường như mọi hoạt động vui chơi, giải trí dành cho ngày "lãng mạn nhất trong năm" này, phần nào bị quên lãng! Nhưng với Thầy ơi! Em yêu anh - một bộ phim tình cảm lãng mạn đến từ xứ sở hoa anh đào NHƯ EM HẰNG MONG TOÀN TRƯỜNG CHỈ CÓ TÔI LÀ NGƯỜI BỆNH CHIẾM HỮU MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH LÀM NŨNG TRONG LÒNG ANH BẠN HỌC NHỎ BÉ CƯNG, TÓC GIẢ CỦA EM RỚT RỒI LỜI THÌ THẦM TRAO EM DƯỢC NGỌT NGỌT NHƯ MẬT CHỈ ĐỢI HOA NỞ CẦM HOA CƯỜI EO THON NHỎ BỜ SÔNG XANH TƯƠI EM CƯỜI HAY KHÔNG ĐỀU KHUYNH THÀNH HÀM RĂNG NGỌT NGÀO LẤY TÊN CỦA AI LẶNG LẼ YÊU EM Tình tiết truyện không gay cấn nhưng lãng mạn, nhẹ nhàng, tình yêu của công và thụ được tác giả viết lên cực kỳ ngọt ngào, đây sẽ là bộ truyện đam mỹ mà bạn chắc chắn không thể bỏ qua. Tức phụ cùng thương. Tác giả: , Dục Tuyết Ẩm Bôi, Sơ Hòa Vay Tiền Nhanh. Edit Ngân Nhi​ Cuộc điện thoại của Tô Hàn hoàn toàn không làm giảm sự nhiệt tình của Lục Gia Diệp trong việc show ân ái xuống một chút nào. Ngược lại ý thức của anh còn trở nên mạnh hơn, chỉ hận không thể cho toàn bộ thế giới biết anh đã là bạn trai của Trịnh Bồi Bồi. Mấy năm trước Trịnh Bồi Bồi đi làm đã rất có duyên với người khác giới, cô xinh đẹp lại giỏi giang, làm rung rinh không biết bao nhiêu hoa đào, Lục Gia Diệp chỉ biết lo lắng nhìn trong mắt giấu trong lòng. Bây giờ đã không còn như lúc trước, giờ anh đã là chính cung rồi, anh muốn khiến cho tất cả những người đàn ông đang thương nhớ bạn gái mình phải nguội ý chí. Trịnh Bồi Bồi sau mấy năm đã rèn được sự độc lập mạnh mẽ của một người phụ nữ, thế nhưng bây giờ lại phải chịu thua với sự bám dính của Lục Gia Diệp. cô đi đến đâu anh cũng sẽ gọi điện tới hỏi, lúc ăn cơm mà không ở cùng nhau thì anh sẽ chụp ảnh lại gửi cho cô báo là anh đang ăn cái gì, mới đầu cô còn ngượng ngùng, nhưng dần dần cũng luyện thành thói quen có chuyện gì cũng sẽ nói với anh đầu tiên. Lần yêu đương trước khiến cô trở thành một cô gái trầm tính hiểu chuyện và kiên cường, còn lần yêu đương này thì…cô lại biến thành một cô bé mất rồi. Cuộc sống trôi qua ngày qua ngày trong những lần liếc mắt đưa tình và mồ hôi tuôn như mưa của hai người. một hôm, Trịnh Bồi Bồi đang bàn luận công việc với đạo diễn ở studio, vì quá mệt mỏi nên thân thể khó chịu, suýt nữa thì ngất xỉu. Trợ lý của cô lập tức đưa cô đến bệnh viện, đồng thời gọi điện báo cho Lục Gia Diệp. Lục Gia Diệp lúc này đang trong phòng họp, sau khi tạm dừng cuộc họp, anh tức tốc chạy ngay đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ nữ làm kiểm tra xong liền nói với Lục Gia Diệp “Vợ đang mang thai, anh làm chồng thì phải chú ý quan tâm vợ nhiều hơn chứ, giảm bớt lượng công việc cho cô ấy đi. Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, phải cẩn thận.” “…???” Lục Gia Diệp ngỡ ngàng nhìn bác sĩ. “Lần này thì may không có vấn đề gì lớn, do làm việc quá sức thôi, chú ý nghỉ ngơi cho khỏe là được.” “Đợi đã! Bác sĩ, chị vừa mới nói gì cơ ạ? Tôi…Cái kia…Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chị nói cô ấy…Mang…Mang…” Lục Gia Diệp thở không ra hơi, nói không nổi một từ. “Mang thai!” Bác sĩ giúp anh nói hết câu, “không lẽ hai người vẫn chưa biết gì sao?” Lục Gia Diệp lắc đầu kịch liệt. “Thế đợi chút nữa rồi đến khoa phụ sản kiểm tra kĩ lại một lần đi.” “…” Lục Gia Diệp đi vào phòng bệnh, cùng Trịnh Bồi Bồi mắt to trừng mắt nhỏ. Hiển nhiên, vừa rồi cô cũng đã nghe được lời dặn dò của bác sĩ. Hồi lâu sau, Trịnh Bồi Bồi mới miễn cưỡng nở nụ cười “Liệu có nhầm không nhỉ?” “Bệnh viện lớn như vậy, người ta là giáo sư bác sĩ, chắc là không…” “Cũng không biết thế nào đâu.” Nhìn nét mặt hoài nghi của cô, Lục Gia Diệp đành phải thuận theo “Vậy đi kiểm tra lại một lần nhé.” Tâm trạng của Trịnh Bồi Bồi có chút phiền muộn. Bây giờ cuộc sống đang trôi qua rất ổn, cô chưa nghĩ đến việc mang thai, mà nạo thai thì lại rất hại đến thân thể, nạo xong lại phải ở nhà nghỉ một thời gian, mà cô làm gì có nhiều thời gian rảnh như thế. Trịnh Bồi Bồi chỉ biết yên lặng cầu nguyện trong lòng, cầu mong là chẩn đoán nhầm, cầu mong là chẩn đoán nhầm… Lúc cô vào khoa phụ sản để kiểm tra, Lục Gia Diệp lại vội vàng rời khỏi bệnh viện. Vừa hay gần bệnh viện có một trung tâm thương mại, anh chạy nhanh như gió đến cửa hàng trang sức, chọn một chiếc nhẫn kim cương to và sáng nhất. anh không ôm hy vọng giống như Trịnh Bồi Bồi, mà anh chắc chắn trong bụng cô nhất định đã có một đứa trẻ. Dạo này vận may cứ liên tục đổ xuống đầu, xem ra ông trời muốn cho anh làm bố rồi. Dĩ nhiên, bước đầu tiên để làm bố là phải xác nhận thân phận trước đã. Bên này, kết quả kiểm tra đã có, Trịnh Bồi Bồi vẫn luôn giữ lại một tia hy vọng cực kỳ bé nhỏ, cuối cùng vẫn là sự thất vọng. cô đã mang thai thật rồi, đã gần một tháng. cô đang tính đi ra ngoài bàn bạc với Lục Gia Diệp xem nên làm gì bây giờ, nếu nạo thai thì…ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tháng. Kết quả cô vừa đi ra thì lại không thấy anh đâu cả. …Sao vậy? Bị dọa cho sợ chạy trối chết rồi à? Trịnh Bồi Bồi có chút hoang mang. cô gọi điện cho Lục Gia Diệp, mà Lục Gia Diệp lại để điện thoại ở chế độ rung nên không nghe thấy. Điện thoại không có ai bắt máy, Trịnh Bồi Bồi không còn gì để nói. Thôi đi, tự mình quyết cũng được. cô cùng với bác sĩ hẹn ngày phá thai. Bác sĩ cố gắng khuyên can “Phá thai rất hại đến thân thể, tôi mong cô suy nghĩ kỹ càng, không nên quyết định vội vàng như thế.” “Hết cách rồi bác sĩ, tôi thật sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Trịnh Bồi Bồi cười khổ, rõ ràng lần nào cũng dùng bao mà, sao lại có chuyện này cơ chứ! cô và bác sĩ bàn bạc thời gian cụ thể, bác sĩ dẫn cô đến phòng khám. Hai người đang đi trên hành lang thì chợt thấy bóng dáng Lục Gia Diệp chạy ào tới. anh loáng thoáng nghe được hai chữ phá thai thì sợ muốn tiểu ra quần. Cho rằng cô đang muốn đi đến phòng phẫu thuật, anh liền chạy như điên, hô to “Bồi Bồi!!!” Trịnh Bồi Bồi đứng yên tại chỗ, nhìn về phía anh. Lục Gia Diệp chạy đến đứng cách cô một khoảng, anh quỳ một chân xuống đất, lấy nhẫn kim cương trong túi ra, thở gấp giơ lên. “anh, anh muốn cầu hôn em! Cưới anh nhé, rồi sinh khỉ con cho anh…không không không, sinh con cho anh! Được không em?” “…” Trịnh Bồi Bồi sửng sốt nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lóa trước mắt. Vậy là, anh một mình lặng lẽ dùng tốc độ ánh sáng đi mua nhẫn kim cương đó sao? Hai mắt Lục Gia Diệp rực sáng nhìn cô, “anh biết, thời gian chúng ta yêu nhau không dài, có thể em vẫn chưa sẵn sàng để cưới anh. Nhưng bây giờ chúng ta đã có con rồi, có câu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp…Cứu con chúng ta một mạng, nhất định kiếp sau anh sẽ lại được tiếp tục yêu em. Chúng ta cùng nhau học cách làm một người cha người mẹ tốt nhé, được không em?” Trịnh Bồi Bồi không biết nên khóc hay nên cười, anh thật là ngốc, đến lời cầu hôn còn không nói được cho tử tế, nhưng cũng đủ làm cho hốc mắt cô ươn ướt rồi. Lục Gia Diệp nói tiếp “anh, Lục Gia Diệp, xin được dùng sinh mệnh và tôn nghiêm của bản thân để hứa với em, anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt. Có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để cho mẹ con em phải chịu khổ đâu. Bồi Bồi, gả cho anh nhé.” Trịnh Bồi Bồi còn chưa kịp phản ứng thì có người đứng ngoài hành lang đã ồn ào nói “anh ấy là một người đàn ông tốt đấy, gả cho anh ấy đi.” Có hai cô gái đang ngồi chờ thì cúi đầu khóc nức nở, một mình cô đơn đến đây phá thai, nhìn thấy cảnh này, thật khó tránh khỏi việc xúc động. Trịnh Bồi Bồi đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình thì ngượng ngùng giục Lục Gia Diệp “anh đứng lên đi đã, về nhà rồi nói sau.” “không, anh muốn nhận được câu trả lời của em ngay bây giờ.” Lục Gia Diệp bướng bỉnh nhìn cô, đầu gối vẫn dính trên mặt đất, tay giơ nhẫn kim cương, “Đây là việc gấp, liên quan đến sự an nguy của con anh.” “Nếu em không đồng ý thì sao?” “…” Lục Gia Diệp tan nát cõi lòng, tủi thân nhìn cô, hai mắt ướt nhẹp, giống như con chó đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ. Trịnh Bồi Bồi khẽ cười, đưa tay ra “Còn không đeo vào cho em đi?” “…!!!” Hạnh phúc tới quá đột ngột, Lục Gia Diệp sững sờ ba giây, run run lấy nhẫn trong hộp ra, đeo vào ngón tay cô. Trịnh Bồi Bồi hậm hực “Em thật sự không nghĩ là mình sẽ phải cưới anh nhanh như thế đâu, tất cả là vì con đấy nhé.” “Ừ, đúng vậy, anh biết…” “Nếu có một ngày anh làm em buồn thì em sẽ ôm con bỏ nhà đi đấy.” Trịnh Bồi Bồi kiêu ngạo nói. “Em là bà nội của anh, là tổ tông của anh, anh nào dám chọc giận em chứ.” Lục Gia Diệp cười. Đeo nhẫn xong, Lục Gia Diệp đứng dậy, định bế cô lên xoay vòng, nhưng bác sĩ đứng bên cạnh đã kịp thời ngăn anh lại “Chú ý một chút, đừng va chạm mạnh vào phụ nữ có thai.” Lục Gia Diệp sợ đến mức đứng nghiêm tại chỗ. Hai người rời khỏi bệnh viện, Lục Gia Diệp cẩn thận đỡ Trịnh Bồi Bồi. Lên xe, Trịnh Bồi Bồi nhớ lại chuyện cũ, bực bội nói “Rốt cuộc là lần nào không biết? rõ ràng là luôn dùng bao mà!” “Có thể là…Mấy lần uống rượu say…Nên quên mất?” Lục Gia Diệp cũng hoang mang. “Chứ không phải là anh lén lút chọc thủng bao à?” “Trời đất chứng giám, sao anh có thể làm cái chuyện hèn hạ đó được cơ chứ!” anh còn chưa hưởng thụ đủ thời khắc sóng xô sóng đâu nhé, đứa bé tới bất ngờ làm anh cũng luống cuống, “Bọn mình đang yêu nhau hạnh phúc, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, em tưởng là anh muốn bị cắt ngang thế này sao?” Trịnh Bồi Bồi bĩu môi, cố ý nói “Nếu anh không vui thì sao lại không cho em bỏ đứa bé hả?” “Sao lại bỏ? anh yêu em như thế, giờ em lại đang mang thai con của anh, đó là món quà mà ông trời ban cho chúng ta. Kể cả là ngoài dự kiến thì anh vẫn rất vui!” Trịnh Bồi Bồi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt đỏ hồng, cong môi cười. Lục Gia Diệp lại nói “anh sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ luôn, tranh thủ lúc bụng em chưa lớn. Em không cần phải làm gì hết, an tâm dưỡng thai là được.” “Nhưng em còn nhiều việc phải làm lắm…” “Giao cho người khác làm, nếu thật sự không yên tâm thì em có thể trợ giúp, nhưng không được làm quá sức, không được làm thêm giờ. Thế này đi, một tuần cho em đi làm ba ngày, mỗi ngày không được quá ba tiếng.” “Thế có phải hơi ít quá không?” “không ít, quá dư dả rồi.” Nếu không phải biết cô rất đam mê công việc thì anh chỉ hận không thể giữ cô trong nhà mà nuôi thôi. “Mấy năm qua em đã nỗ lực hết sức rồi, lần này coi như là một kì nghỉ dài đi.” anh nắm lấy tay cô, nói “Em yên tâm, dù em có nghỉ bao lâu thì vẫn còn chồng em ở đây, giang sơn này vĩnh viễn là của em!” Trịnh Bồi Bồi bị anh chọc cười, trong lòng vô cùng cảm động. Vì tin vui bất ngờ này nên nhịp độ sống tự do tự tại của hai người nhất thời trở nên rối loạn. Hai bên dẫn theo bố mẹ đến gặp mặt để bàn chuyện cưới xin. Cha mẹ của Lục Gia Diệp rất thích Trịnh Bồi Bồi, tiểu thư khuê các, mặt mũi xinh đẹp, biết nói ngọt lại ngoan ngoãn, đương nhiên, quan trọng nhất là con trai nhà mình thích. Đây là lần đầu tiên Lục Gia Diệp dẫn bạn gái về gặp bố mẹ, trước đây vì mấy tin đồn của anh mà người nhà còn lo anh sẽ dẫn một cô bạn gái minh tinh nào đó về nhà. Bây giờ thì yên tâm rồi, hai đứa thì ra lại là bạn học thời trung học, gia thế thì càng không cần phải nói, nhà họ Lục cực kỳ hài lòng với cô con dâu này. Về phía cha mẹ của Trịnh Bồi Bồi, bọn họ thấy con gái mình suốt ngày chỉ quan tâm đến sự nghiệp mà không yêu đương gì thì sốt ruột cực kỳ. Sắp đầu ba đến nơi, cuối cùng cũng dẫn được một đứa tử tế về nhà ra mắt, cộng thêm việc Lục Gia Diệp tấn công cực mạnh nên nhà họ Trịnh từ già đến trẻ đều bị anh chọc cười vui vẻ. Hai bên gia đình đều tán thành chuyện làm đám cưới, chọn ngày rất nhanh chóng. Còn chuyện mang thai thì…Hự, Trịnh Bồi Bồi vẫn chưa dám nói cho bố mẹ biết. Gia đình cô cực kỳ nghiêm khắc, ông nội cô mà biết cô chưa kết hôn đã có con thì sợ là sẽ đánh gãy chân cô mất. Vì Trịnh Bồi Bồi đang mang thai nên Lục Gia Diệp gấp rút chuẩn bị đám cưới, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ bụng vợ to lên thì mặc váy cưới sẽ không đẹp. Ban đầu Lục Gia Diệp lên kế hoạch tổ chức hôn lễ ở một lâu đài ở châu Âu, nhưng vì bụng Cố Tư Ức càng ngày càng to, không thể đi nước ngoài trong thời gian dự sinh nên Trịnh Bồi Bồi quyết định không tổ chức ở nước ngoài nữa. Việc quan trọng nhất trong đời, cô muốn bạn thân mình phải được nhìn thấy tận mắt mới được. Ngày diễn ra hôn lễ, khách khứa đến đông nghịt. Lục Gia Diệp cực kỳ dễ tính, cho phép tất cả phóng viên nhà báo đến tham dự, còn chuẩn bị cả bao lì xì cho họ nữa. trên mạng cũng rất náo nhiệt, những fan không thể đến nơi tổ chức hôn lễ thì đều hóng tin tức trên Weibo. Vì Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đều là những người có địa vị trong giới giải trí, nên khách mời đến dự đám cưới của họ cũng phải quá nửa là ngôi sao. Cố Tư Ức vì bụng to nên Hạ Chi Tuyển luôn ở bên cạnh cô, cẩn thận trông chừng. trên bàn tiệc, những người bạn thân ngồi chung với nhau, Tô Hàn không đến, mọi người đều biết tối nay anh có concert ở thành phố C. Đám cưới hôm nay tựa như một giấc mơ. cô dâu Trịnh Bồi Bồi mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, được bố cầm tay chậm rãi bước về phía chú rể Lục Gia Diệp. Lục Gia Diệp mặc trên người bộ vest, anh đứng thẳng người, nét mặt trang trọng. Lúc nắm lấy tay Trịnh Bồi Bồi, hai người nhìn nhau, MC đưa mic cho anh nói chuyện với cô dâu. Lục Gia Diệp cầm mic, cứ ngẩn ngơ nhìn Trịnh Bồi Bồi. Trịnh Bồi Bồi dùng khẩu hình nói với anh Đừng căng thẳng. cô cảm giác được là bàn tay anh đang run rẩy. “anh…” Lục Gia Diệp nuốt nước bọt, muốn nói nhưng lại nhận ra cổ họng đang tắc nghẹn. Người tình trong mộng của anh, lúc này đang mặc váy cưới, đứng ngay trước mắt anh…Đây có phải là mơ không? Tâm trạng của anh như dời núi lấp biển, anh bỗng cúi đầu xuống, ngón tay đè lên mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Khách khứa ai cũng nhận ra sự xúc động của anh, mọi người đều đồng loạt cười đùa cổ vũ. Lục Gia Diệp hít sâu, ngẩng đầu nhìn Trịnh Bồi Bồi, hốc mắt đỏ hoe, đáy mắt ướt nhòa. anh xúc động nói “Vợ à, anh cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc…anh không thể tin được, anh thật sự đã cưới được em rồi…Hồi trước anh không dám nghĩ đến đâu…anh thề, cả đời này anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay! Thứ gì người ta có anh nhất định cũng sẽ để em có được, thứ người ta không có anh cũng sẽ mang đến cho em! anh muốn vợ anh sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!” Trịnh Bồi Bồi cảm động rơi nước mắt, cô cúi đầu đưa tay lau đi. Cái mic được chuyển sang cho cô, cô nhìn Lục Gia Diệp một lúc rồi nói “Chồng à, cảm ơn anh vì vẫn luôn ở đây.” Cảm ơn anh đã không rời xa em, chưa từng từ bỏ em… Cảm ơn anh đã luôn ở bên em trong những ngày tháng em chật vật và khổ sở nhất… Cảm ơn anh đã cho em biết tình yêu có thể khiến em hạnh phúc cỡ nào… Lục Gia Diệp nắm chặt tay cô, ánh mắt vô cùng thâm trầm và nóng bỏng “anh ở đây, sẽ luôn ở đây. Sau này nơi nào có vợ thì nơi đó chính là nhà của anh, anh sẽ không đi đâu hết.” Bên dưới truyền đến tiếng vỗ tay vang dội. trên Weibo cũng tràn ngập những lời chúc phúc ủng hộ. “Lời tỏ tình đáng tin nhất chính là cưới người ta về nhà, anh Lục làm được rồi ~” “Hai người đẹp đôi quá!” “Tôi lại có niềm tin vào tình yêu rồi [Tim] [Tim].” “Người nào nhìn qua càng thấy không đứng đắn thì lại càng thâm tình, câu này quá đúng với Lục Gia Diệp rồi.” “Gửi tới hai người vạn lời chúc phúc, ngồi chờ hai người show ân ái vung đường sau khi kết hôn đó nha ~” Cùng lúc đó, giữa trung tâm thành phố C, buổi concert đang được diễn ra. Dưới sân khấu truyền đến những tiếng hò hét vang dội, lightstick phát sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm. Đây là tour concert kỉ niệm mười năm ca hát của Tô Hàn, đã diễn tới đêm thứ mười rồi, đi đến thành phố nào cũng đều chật kín khán giả. anh vừa kết thúc một ca khúc có vũ đạo sôi động, đang nghỉ ngơi giữa giờ. Các fan cùng nhau hô vang tên anh, muốn anh quay lại sân khấu. một tiếng trống nhẹ vang lên, chính giữa sân khấu được ánh đèn tập trung chiếu vào. Tô Hàn tay cầm micro, từ từ được nâng lên sân khấu. Ca khúc “Cạn ly” được làm mới lại, trở nên êm ái nhẹ nhàng hơn qua giọng hát của anh. “Liệu có thể có một ngày, thời gian bỗng quay ngược trở lại? Trở lại những ngày tháng vô tư của bạn và tôi Có lẽ rồi sẽ có một ngày, thế giới này đi đến điểm kết thúc Cũng muốn được cùng bạn nâng cao ly rượu kí ức ngọt ngào, cùng bạn uống cạn ly…” Hát xong một đoạn thì nhạc tạm dừng. Tô Hàn trong bộ đồ trắng tựa như một chàng hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích, anh ngồi trên bục sân khấu, nói “Hôm nay hai người bạn thân của tôi làm đám cưới, tôi không thể đến tham dự để chúc mừng họ, nên đành ở đây gửi lời chúc hai người tân hôn vui vẻ vậy.” Bên dưới liên tục truyền đến những tiếng hô “Lục Gia Diệp Trịnh Bồi Bồi…” Các fan có mặt ở đây đều tranh thủ thời gian nghỉ để lướt Weibo nên cũng biết chuyện này. Tô Hàn cười “Đúng vậy, chính là họ.” anh lấy di động ra, kết nối với màn hình ở sân khấu, trên màn hình lớn bất ngờ phát một đoạn video. Đoạn video này là quay ở đám cưới, trong hình có cô dâu chú rể, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, hai người nhìn vào ống kính nói lời chào, tiếp theo có Chu Kiêu, Trương Hân Dịch và Hướng Lê. Trong video vang lên tiếng cười của Cố Tư Ức “Biết là cậu rất cưng fan, vì concert nên không thể đến hôn lễ được, nên bọn mình quay cho cậu xem đấy.” Đoạn video dài mấy phút kết thúc, Tô Hàn khẽ cười “Bọn họ đều là những người bạn rất thân của tôi, ban đầu khi tôi vào giới giải trí, bọn họ luôn đứng phía sau tiếp thêm sức mạnh và lòng can đảm cho tôi. Khi ấy tôi vẫn chưa biết được rằng, trên con đường cuộc đời, được cái này sẽ mất cái kia, tôi bước lên sân khấu, nhận được nhiều thứ, nhưng cũng mất đi nhiều thứ…” Các fan bên dưới điên cuồng hô to “Tô Hàn! Tô Hàn! Tô Hàn! Tô Hàn!” Tiếng hét chói tai dâng cao như thủy triều, mang theo hết những tình cảm chân thành nhất của các fan gửi đến anh. Tô Hàn cong môi cười “Tôi rất vui vì đã được cùng họ đi qua những năm tháng thanh xuân, sau này dù có đạt được bao nhiêu thành tựu đi nữa thì cũng không thể thay thế được những ký ức tươi đẹp ấy. Bài hát này, tôi xin dành tặng cho những người bạn của tôi, cho thanh xuân của tất cả chúng ta.” Tô Hàn đứng dậy, âm nhạc một lần nữa được vang lên. “Những ký ức vượt qua kỳ thi, vượt qua năm tháng hiện lên trước mắt tôi Tôi và bạn mồ hôi nhễ nhại uống lon nước ngọt ngay cạnh sân tập nói với nhau dù có thế nào cũng phải cùng nhau bước đến thế giới trong tương lai Bây giờ chính là thế giới đó, tương lai đó Nhưng tại sao người bên cạnh tôi, bên cạnh bạn lại không phải là nhau nữa … “Liệu có thể có một ngày, thời gian bỗng quay ngược trở lại? Trở lại những năm tháng dài đằng đẵng của bạn và tôi Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, chúng ta đều trở thành ngày hôm qua Là bạn đã cùng tôi đi qua những hối hả trong cuộc đời … Có một ngày chính là ngày hôm nay, hôm nay chính là “có một ngày” đó Tôi nói ra lời cảm ơn bạn vẫn luôn giấu trong lòng, cùng bạn uống cạn một ly Cạn tiếp một ly vĩnh cửu, uống vào sẽ sống muôn tuổi, hết năm này qua năm khác Thời gian đã dừng lại, chúng ta đều đã trở về rồi, tôi rất nhớ các bạn, tôi chờ các bạn đến…” Toàn văn hoàn.​ Tâm sự cuối Truyện thanh xuân vườn trường luôn chiếm một vị trí vững chắc trong tim mình, mình thích sự êm đềm nhẹ nhàng, cùng cảm giác tiếc nuối và bồi hồi mà truyện thanh xuân mang lại. Mỗi lần viết chữ hoàn cho một bộ thanh xuân, mình đều thấy buồn buồn thế nào ấy, rất khó tả, biết thế nhưng vẫn muốn làm những bộ thanh xuân, dù nhiều người nói làm thanh xuân nhiều quá sẽ nhàm, nhưng vẫn cứ thích thì biết làm sao? J Chính thức nói lời tạm biệt với những ngày tháng sống trong sự hường phấn của tình yêu bọ xít của Tư Ức và A Tuyển rồi, cảm ơn hai bạn nhiều lắm, mỗi lần ngồi edit lúc hai bạn hẹn hò hờn dỗi nhau mà vừa nổi da gà lại vừa cười như điên, đáng yêu lắm hai bạn ạ, xie xie. Tự dưng ngồi nhớ lại những lần hai bạn đi du lịch với nhau, lên sân thượng học bài, chen chúc đi chơi Noel, đi ngắm mưa sao băng, cả những lần ăn vụng chùi mép nữa chứ Thấy nhớ ghê gớm luôn ý, chắc phải đọc lại một lần nữa rồi Tô Hàn nói đúng, không ai chịu đứng yên một chỗ đợi mình, mà mình cũng không có quyền bắt người ta phải đợi, bước ra xã hội được cái này mất cái kia, mấy ai may mắn có được tất cả đâu. Mình thích Lục Gia Diệp với Bồi Bồi ở bên nhau, nhưng nghĩ cảnh Tô Hàn hát một ca khúc hoài niệm ở concert trong lúc hai người bạn làm đám cưới, vẫn cảm thấy thương cậu ấy một chút. Cảm ơn các cô đã đi cùng tôi từng chương truyện cho đến bây giờ, nhiều cô truyện nào cũng thấy có mặt tôi nhớ luôn rồi nhá Cả những bạn mới nữa nhưng cũng rất nhiệt tình, tương tác FB cũng tốt nữa, siêu vui một lần nữa cảm ơn các cô, hy vọng sẽ còn được nhìn thấy các cô ở những truyện khác, nếu forum CQH vẫn còn tồn tại lâu dài yêu thương. Giới thiệu truyện Truyện xoay quanh chuyện tình đầy ngọt ngào của hai nhân vật chính Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức. Hạ Chi Tuyển nổi tiếng là học thần của trường, không những học hành xuất sắc cậu còn sở hữu một nhan sắc cực phẩm. Trong mắt thầy cô cậu là một học sinh "ba tốt" tiêu biểu, thành tích tốt, tố chất tốt, tính cách tốt, ít nói và không gây chuyện. Toàn thân cậu toát lên khí chất lạnh lùng xa cách, vì thế mà nhiều nữ sinh ái mộ muốn bộc lộ tình cảm cũng không dám lại gần. Cố Tư Ức là cô gái thiện lương xinh đẹp, tính tình sôi nổi vui vẻ dễ gần. Cô chuyển đến học ở trường học gần nhà Hạ Chi Tuyển, mà bố cô và bố cậu là bạn thân của nhau nên cô ở nhờ nhà cậu, cùng cậu hàng ngày đi học. Từ khi có sự xuất hiện của Cố Tư Ức, học thần Hạ Chi Tuyển như đổi tính. Không hiểu tại sao cả trường đều sôi trào, truyền tai nhau rằng học thần thế mà cũng biết đánh nhau, biết tán gái, ai mà trêu chọc cô gái của cậu ta, cậu ta thế nào cũng sẽ dạy lại bạn cách làm người chỉ trong một phút. Buổi tối trước hôm thi học kỳ, trong phòng tự học, Hạ Chi Tuyển ngồi kèm Cố Tư Ức học bài. "Bài này làm sai rồi, phạt em hôn anh một cái." "Vậy nếu em làm đúng thì sao?" "thì anh thưởng cho em một cái hôn." "...anh còn có thể lưu manh hơn nữa được không?" "Có thể." Cậu tiến lại gần, đè cô xuống bàn học, lấp kín môi cô. một lúc lâu sau, cậu thỏa lòng mong ước, nhìn dáng vẻ mê người của cô, cười nói "Chờ em lâu quá rồi, bây giờ là lúc anh đòi nợ cả vốn lẫn lãi." Vào tối hôm diễn ra buổi tiệc tốt nghiệp, có người trông thấy cậu ép Cố Tư Ức vào một góc mà hôn, hôn đến mức làm người ta phát khóc rồi mà vẫn không chịu tha cho, còn cắn lên môi cô, khàn giọng nói "anh nhịn sắp điên luôn rồi..." Kết thúc kì thi, Cố Tư Ức nghĩ đến số điểm thảm hại của mình rồi òa khóc nói "Điểm kém thế này thì không vào được trường tốt, không vào được trường tốt thì sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt thì sẽ không kiếm được tiền nuôi bản thân, em không muốn bị chết đói đâu..." Hạ Chi Tuyển vuốt ve vành tai đỏ hồng của cô, bình thản nói "Có anh nuôi em mà." Sau khi tốt nghiệp, Hạ Chi Tuyển mở công ty nghiên cứu khoa học, Cố Tư Ức trở thành vợ của tổng giám đốc. Sau này mọi người đều biết, nhân tài mới trong ngành khoa học kỹ thuật Hạ Chi Tuyển rất cưng chiều vợ mình, cô ấy tên là Cố Tư Ức. Xem thêm... Edit Ngân Nhi​Cố Tư Ức còn đang chần chừ thì Lục Gia Diệp bất ngờ đi ra từ một phòng ăn rồi trông thấy cô, giơ tay vẫy “Hi em gái, em cũng ở đây à?”Giọng của cậu làm cho Hạ Chi Tuyển và cô gái đứng bên cạnh đồng thời quay lại Tư Ức cười đáp “Khéo quá, em với bố mẹ cũng đến đây ăn cơm.”cô và cô gái kia nhìn nhau, cả hai đều mau chóng đánh giá đối gái đó có mái tóc ngắn, phong cách dịu dàng rất tây, dáng người không cao cũngkhông thấp, mặc quần bò và áo ngắn tay bó sát, cơ thể lồi lõm trước sau rất chuẩn, nhìn qua thì chắc là cũng tầm tuổi bọn Gia Diệp chủ động giới thiệu “Đây là em gái má lúm đồng tiền nhỏ thân yêu của A Tuyển.” nói đến chữ má lúm đồng tiền, cậu ta còn cố tình nhấn mạnh, ranh mãnh nhìn Hạ Chi Tư Ức không hiểu ý tứ sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy Lục Gia Diệp giới thiệu mình như thế thì hơi kỳ, bèn bổ sung thêm “Xin chào, mình là bạn học cùng lớp với mấy người họ, mình tên là Cố Tư Ức.”cô gái kia bị câu xin chào của cô chọc cười, giọng điệu có phần muốn trêu cô “Xin chào cậu, bạn học, bọn mình bắt tay nhau một cái nhé?”“…” Cố Tư Ức cảm thấy cô gái này chắc là có quan hệ khá thân với Hạ Chi Tuyển, nên mặc dù nghe ra sự trêu chọc, nhưng cô vẫn đưa tay ra, khiến cô bạn ấy càng buồn cười tay Cố Tư Ức giơ ra giữa không trung, cảm thấy hơi ngượng ngùng, đang định yên lặng thu tay về thì Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ taycô, kéo cô lại gần mình, nói “Đừng để ý đến nó.”Lục Gia Diệp nói “Đây là cô em gái hoang thanh mai trúc mã của A Tuyển, Trịnh Bồi Bồi.”“Hoang cái đầu nhà cậu ý!” Trịnh Bồi Bồi tức giận Chi Tuyển không quan tâm đến hai kẻ ồn ào kia, cậu kéo tay Cố Tư Ức, dắt cô sangmột bên nói “Bố mẹ em cũng đang ở đây à?”“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu, nhìn xuống thì thấy tay Hạ Chi Tuyển đang nắm cổ tay mình, các ngón tay thon dài trắng trẻo, lòng bàn tay mềm mại khô Chi Tuyển buông tay ra, nói “Em dẫn anh qua đó đi, anh chào cô chú một tiếng.”Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đưa mắt nhìn hai người rời đi, Trịnh Bồi Bồi nói “Này, em gái má lúm đồng tiền là thế nào đấy? Họ hàng của A Tuyển à?”Thấy Hạ Chi Tuyển nắm cổ tay cô ấy, cô nhướn mày, cảm thấy khá hứng và Hạ Chi Tuyển cùng lớn lên trong một khu nhà, mặc dù hai năm qua nhà côchuyển đi nơi khác nên số lần gặp mặt cũng ít hơn, nhưng rõ ràng là cô nhớ Hạ Chi Tuyển vạn người mê cực kỳ ghét con gái đến gần mình cơ Gia Diệp tặc lưỡi nói “Là anh em trong sáng không có bất kì quan hệ huyết thống nào, chỉ là quan hệ hai bên gia đình rất thân thiết thôi.”- -Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ không thể ngờ được là con gái đi đến nhà vệ sinh xong lại dắt theo cả cậu chủ Hạ về thế Chi Tuyển lễ phép chào hỏi “Con chào cô chú ạ.”Hai vợ chồng đứng dậy tiếp đón, nhìn một bàn ăn hỗn độn thì vội vàng gọi phục vụ tới, định bảo họ dọn đi rồi gọi thêm vài món Chi Tuyển nói “Con ăn rồi ạ, con với hội bạn cũng đến đây ăn cơm, vừa nãy gặp Cố Tư Ức nên con mới biết là cô chú cũng ở đây.”Cậu vừa nói chuyện vừa rất tự nhiên ngồi xuống Tư Ức ngồi bên cạnh nhìn Hạ Chi Tuyển trò chuyện với bố mẹ mình, nội tâm cảm thấy bội phục hàng vạn sợ nhất là gặp mặt người lớn, cho nên khi biết cậu và hội bạn có hẹn rồi thì cũngkhông nói thêm gì, căn bản là sợ cậu sẽ mất tự cục diện bây giờ hoàn toàn khác với tưởng tượng, học thần nổi tiếng lạnh lùng ít nói nhất trường lúc này lại đang vui vẻ nói chuyện với bố mẹ cô về việc học, về trường lớp, về phương pháp giáo dục, không hề tỏ ra khó xử hay ngại ngùng, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như tắm gió xuân Chi Tuyển ngồi hơn nửa tiếng, trong quá trình cậu còn tắt máy khi thấy có cuộc gọi Tư Ức phải lên tiếng “Các bạn đều đang chờ anh ý, bố mẹ đừng giữ người ta lại để buôn chuyện nữa.”Hai bên chào tạm biệt nhau, Cố Trí Viễn hỏi Hạ Chi Tuyển ở phòng nào, muốn thanh toán hóa đơn cho cậu, Hạ Chi Tuyển không từ chối, cậu mỉm cười đồng ý, Cố Trí Viễn càng thêm thoải mái, chỉ sợ cậu chủ nhỏ này không chấp nhận ý tốt của mình Cố Tư Ức ngồi taxi với bố mẹ, Cố Trí Viễn thở dài nói “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thằng bé này tương lai sẽ sáng lạn lắm.”Hứa Giai Tuệ nói “Vừa thông minh lại cư xử tốt, gia cảnh giàu có, đi cả ngàn dặm mới tìm được một hạt mầm tốt như thế.”Cố Trí Viễn lại nói với Cố Tư Ức “Con với Hạ Chi Tuyển là bạn cùng lớp, cố gắng thân thiết với người ta vào, tương lai thằng bé này sẽ rất có giá đấy.”Trước đây mỗi lần Cố Tư Ức nghe bố mẹ khen ngợi con nhà người ta, cô còn khôngnhịn nổi mà phản bác mấy câu, nhưng lần này cô không nói gì cả, dù sao thì thành tích của học thần vẫn sờ sờ ra đó, cô thật lòng khâm -Thời gian tập quân sự kết thúc, kiếp học hành thời trung học chính thức được bắt đầu tiên của tuần học thứ nhất, cô chủ nhiệm dẫn theo một học sinh nữ vào lớp,nói “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Trịnh Bồi Bồi.”Cố Tư Ức “…”Kia không phải là cô bạn tóc ngắn mà cô đã gặp ở nhà hàng sao?Hóa ra bạn ấy chính là người vẫn luôn vắng mặt chưa lộ lớp chỉ còn một chỗ trống, chính là chỗ bên cạnh Cố Tư Ức, cho nên Trịnh Bồi Bồi sẽ ngồi ở chỗ đó.“Hi bảo bối nhỏ, bọn mình lại gặp nhau rồi.” Trịnh Bồi Bồi chủ động chào Tư Ức “…” Mình không nhỏ tí nào đâu nhé! Mình còn cao hơn cậu đấy!cô mỉm cười thân thiện đáp lại “thì ra cậu chính là bạn cùng bàn vắng mặt của mình.”Trịnh Bồi Bồi dương dương tự đắc nói “Tập quân sự mệt lắm, mình không muốn tham gia, bây giờ mới đến là hợp lý rồi.”“…” Đỉnh thật, không thèm quan tâm đến kỷ luật của trường, muốn đến lúc nào thìđến, không hổ là thanh mai trúc mã của Hạ Chi giáo Lý Thiếu Hồng đứng trên bục giảng nói “Tôi sẽ không xếp chỗ, các anh chị muốn ngồi đâu cũng được, miễn là có sự nhất trí đồng lòng giữa đôi khôngmuốn cả lớp mất thời gian vào việc làm quen với bạn cùng bạn, cho nên quyền lựa chọn chỗ ngồi là ở các anh chị, thân nhau rồi thì sẽ có ích cho việc giúp đỡ nhau học tập hơn.”“Tiếp theo đây tôi sẽ bổ nhiệm ban cán sự của lớp.” Lý Thiếu Hồng nhìn quyển giáo án rồi quay người viết lên trưởng Lam Hiểu ThuLớp phó Trương Khải LuânỦy viên học tập Hạ Chi TuyểnỦy viên văn nghệ Tô HànỦy viên thể dục Chu KiêuỦy viên vệ sinh Lục Gia DiệpBí thư chi Đoàn Trịnh Bồi Bồi…một loạt tên ban cán sự được viết ra, trong đó có bốn cái tên đứng giữa là bắt mắt giáo vẫn còn đang viết nốt cả tên các tổ trưởng, mà lúc này bầu không khí bên dướiđã sục người nhỏ giọng cười nói “Tứ đại ủy viên, W4 của lớp 6…”Những người khác cũng cười theo “W4 được đấy, nhóm đại biểu của lớp 6 chính thức được ra mắt rồi.”Lục Gia Diệp nghe thấy liền ném một cục giấy về hướng đó “4 cái em gái nhà các cậu ý! Bọn tôi đẹp trai thế này, ít cũng phải là A4 chứ! Chữ W nó ở tít dưới cùng đấy!”Chu Kiêu lấy tay đỡ trán “Lục Gia Diệp, cậu không nói thì không ai biết cậu ngu đâu,thật đấy.”Tô Hàn nghiêm túc tỏ thái độ “Chỉ cần xóa tên Lục Gia Diệp đi thôi, W3 tôi cũng chấp nhận.”Lục Gia Diệp đá vào cái bàn bên cạnh “Hai người các cậu phản bội nhá!”Hạ Chi Tuyển chỉ ngồi yên đọc sách của mình, mặc kệ mấy cậu bạn ầm cô giáo viết xong tên ban cán sự lớp, Cố Tư Ức lại phát hiện ra là trước sau trái phải chỗ cô ngồi, tất cả đều là cán bộ, chỉ có mình cô là dân thường nhỏ bé thôi thôi, học tập là trên hết, không có chức gì càng nhẹ thân, có thời gian tập trung mà học khi viết xong, cô chủ nhiệm lại thông báo hai tháng sau sẽ làm bài thi thử giữa hai tháng nữa, Cố Tư Ức âm thầm động viên bản thân, hai tháng này cô sẽ dùng hết sức để học, nhất định không thể để mình tụt lại phía tiết học buổi sáng trôi qua trong trạng thái quyết tâm hăng hái của Cố Tư ngồi học thẳng lưng và nghiêm túc, chăm chú nghe giảng, hận không thể ghi hết từng lời cô giáo nói vào trong nghỉ giải lao cô cũng ngồi tại chỗ xem lại bài, cố gắng ghi nhớ nội dung bài giờ học, Trịnh Bồi Bồi ngồi bên cạnh vỗ tay một cái với Tư Ức quay sang nhìn, nghe cô bạn khuyên nhủ “Cậu cứ thoải mái tinh thần đi, đừng căng thẳng quá như thế.”Cố Tư Ức cười nói “Cậu à, cậu không hiểu được đâu, mình thích học, việc học làm cho mình vui, khiến cho mình hiểu biết hơn, mình còn muốn xin ông trời thêm một trăm năm nữa để được học đó!”Trịnh Bồi Bồi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó lại cười đến nghiêng Gia Diệp ngồi bên kia thấy thế liền ngó sang hỏi “nói chuyện gì mà cười vui thế?”Cố Tư Ức đáp “nói chuyện học.”Trịnh Bồi Bồi cười nói “Ha ha…nói chuyện học đó…”Hướng Lê và Trương Hân Dịch ra rủ Cố Tư Ức đi vệ sinh cùng, Cố Tư Ức đi theo các bạn, Trịnh Bồi Bồi gõ vào bàn Hạ Chi Tuyển nói “cô em gái của cậu thú vị thật đấy, xem ra cũng là học sinh giỏi.”Hạ Chi Tuyển quay người, lười biếng dựa vào bàn học bóp vai thư giãn, vì ngồi quá lâu nên cũng hơi Chi Tuyển không nói gì, Lục Gia Diệp thì hăng hái nói “Tôi cũng phát hiện ra là emgái rất chăm học đó, A Tuyển à, không chừng cậu có đối thủ cạnh tranh rồi đấy.”cô ấy ư? Hạ Chi Tuyển nhớ lại lúc Cố Tư Ức đập đầu xuống bàn nói muốn tự thiêu cùng với vốn tiếng anh của mình, không kìm được mà bật Bồi Bồi nói “Cái này thì tôi không tin đâu, nếu cậu ấy có thể vượt qua học thầnthì tôi sẽ nhận cậu ấy làm đại ca luôn.”Cố Tư Ức đi vệ sinh về, ngang qua cửa sổ phòng học, thấy Trịnh Bồi Bồi đang ngồi lên ghế của cô, vui vẻ buôn chuyện với đám Hạ Chi lúc cô cũng trông thấy Hạ Chi Tuyển bật cười, lưng và cánh tay chống lên bàn, dáng vẻ đẹp quá biết bọn họ nói chuyện gì mà khiến cậu ấy vui thế Tư Ức đi ra chỗ lan can, nói “Mình muốn ở ngoài hóng mát một chút, hết giờ giải lao rồi vào.”Thế là Hướng Lê với Trương Hân Dịch cũng ở ngoài với cô, cùng cô tán khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, Cố Tư Ức mới lại quay về lớp thúc giờ học buổi sáng là đến thời gian ăn trưa, mọi người túm năm tụm ba đi tới nhà ăn, Cố Tư Ức cũng đi với mấy cô bạn thân.“Này này, học sinh mới hình như rất thân với tứ đại ủy viên lớp mình đấy, còn đi theo bọn họ đến nhà ăn kìa.”Tiếng nghị luận của mọi người truyền vào tai Cố Tư Ức, cô ngẩng lên xem, thấy đúng là Trịnh Bồi Bồi đang đi với đám Hạ Chi trước tập quân sự, Lục Gia Diệp đã mấy lần rủ cô cùng bọn họ đi ăn cơm, nhưng Cố Tư Ức lại không muốn ngày ngày đi theo bọn họ gây bất hòa với đám con gái, nên hầu như đều từ chối, lâu dần bọn họ cũng quen nên không còn rủ cô cùng đi Tư Ức đột nhiên lại không muốn đi ăn nữa, nói “Mình thấy không được khỏe lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi.”Hướng Lê ân cần hỏi “Cậu khó chịu chỗ nào? Có cần đến phòng y tế không?”Cố Tư Ức vội đáp “không cần đâu không cần đâu, mình chỉ hơi mệt thôi, không muốn ăn.”Trương Hân Dịch lại hỏi “Thế cậu có muốn ăn gì không? Cần bọn mình mua cơm chokhông?”“không cần đâu, trong phòng ngủ của mình có nhiều đồ ăn lắm, mẹ mình mới đưa tới hôm chủ nhật, có cả đặc sản của địa phương nữa, lúc nào các cậu cũng qua lấy một ít về mà ăn.”Sau khi chào các bạn, Cố Tư Ức một mình quay về phòng bàn đã để sẵn đồ ăn vặt và sách vở, vừa ăn vừa học, quá hoàn lúc cô đang chìm trong đại dương học hành thì chuông điện thoại vang lên, là Hạ Chi Tuyển gọi nhìn màn hình điện thoại, vài giây sau mới bấm nghe, chậm chạp lên tiếng “Alo?”“Em mệt à?” Giọng của Hạ Chi Tuyển truyền tới. Edit Ngân Nhi​Tháng tám giữa hè, trời nắng gắt như đổ vào mắt là những tòa nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, tường kính thủy tinh phản chiếu lại những tia sáng chói là lần đầu tiên Cố Tư Ức tới thành phố C, nơi đây cách nhà của cô không xa khônggần, trước đây có mấy lần bố mẹ đã nói sẽ đưa cô tới đây chơi, nhưng kế hoạch lần nào cũng bị những việc ngoài ý muốn gây cản đỏ, Cố Trí Viễn dừng xe lại, chờ người đi bộ qua Giai Tuệ ngồi ở ghế lái phụ nói chuyện với con gái “Bố con với chú Hạ là bạn học cũ, hồi đó chơi rất thân nhau, mấy năm nay ít qua lại nên quan hệ có phần phai nhạtđi… Con với bạn Hạ nhà cô chú ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, bằng tuổi nhau cũng dễ chơi cùng.”Cố Trí Viễn chân thành nói “Tư Ức à, con phải theo anh trai mà học tập, người ta bằng tuổi con mà thành tích thi đứng nhất thành phố đấy, còn đạt được mấy giải thưởng lớn trong các cuộc thi quốc gia, cũng tham gia cả những cuộc thi quốc tế nữa.”“Cả ngày ngồi nghe bố mẹ nói về cậu ấy, lỗ tai con mọc kén luôn rồi đây này.” Cố Tư Ức quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngữ điệu có phần bất Giai Tuệ nói “Người ta giỏi giang như thế, sao con lại không muốn học hỏi thế hả?”Cố Trí Viễn cũng nói “một mình con tới thành phố C học, chưa quen với cuộc sống nơi đây, có nhà họ Hạ quan tâm để ý bố mẹ mới yên tâm được.”Nhà họ Cố và nhà họ Hạ hẹn nhau dùng bữa tại một nhà hàng Trung Quốc trên tầng sáu của trung tâm thương hai vợ chồng họ Cố dẫn con gái đi vào, người nhà họ Hạ đã ngồi đây đợi từ Tư Ức nhìn thấy hai vợ chồng tuổi trung niên liền tươi cười, giọng nói ngọt ngào “Con chào cô chú ạ.”Từ nhỏ cô đã được bố mẹ đưa đi tham gia nhiều hoạt động nên tính cách cũng rất cởi mở, không hề luống cuống hay rụt Quảng Vũ nhìn thấy hộp quà trên tay cô bé, nói “Cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, còn mang theo quà cáp làm gì.”Cố Trí Viễn cười nói “Lâu rồi không gặp nhau, chỉ là chút lòng thành thôi mà.”Hạ Quảng Vũ vui vẻ tiếp đón “Nào nào, tới đây ngồi cả đi.”“Chớp mắt Tư Ức đã lớn như vậy rồi.” Bành Linh vuốt tóc Cố Tư Ức nói “Lần trước gặp con vẫn còn chưa biết đi cơ, cứ nằm trong lòng mẹ rồi cười với cô…”Cố Tư Ức bật cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, “thì ra từ nhỏ con đã thích cười với người đẹp rồi.”Nụ cười trên gương mặt Bành Linh càng đậm thêm “Con bé này cười xinh quá, miệng cũng ngọt nữa.”Bành Linh quay người nhìn cậu con trai đang ngồi trên salon, nói “A Tuyển, lại đây con!”Cậu thiếu niên đang ngồi xem điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu đứng dậy, cất di động vào túi rồi đi về phía Tư Ức nhìn mà ngơ ấy có vóc dáng cao gầy, mặc sơ mi trắng với quần dài đen, áo mở hai cúc trêncùng, lộ ra phần cổ trắng trẻo và xương quai xanh, nhìn lên tiếp nữa là một gương mặt cực kì đẹp trai, môi hồng răng trắng, cặp mắt đen như được vẽ bằng ngòi bút tranh thủy Tư Ức lớn thế này rồi, ấy vậy mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người con trai đẹp trai như thế, lại còn là người thật việc người có thành tích học đứng thứ nhất, sao lại có một gương mặt đẹp như vậy chứ? không khoa học tí nào!Theo suy nghĩ của Cố Tư Ức, vị thiên tài này chắc hẳn sẽ đeo một cặp kính cận dày khự, phía sau cặp kính là đôi mắt híp tịt do học quá nhiều, mũi cũng sẽ bị tẹt vì bị kính đè lên, nhìn một phát sẽ thấy ngay là dáng vẻ của một mọt sách, giống như mấy đứa học sinh giỏi ở trường cô năm cấp hai ý.“Đây là cô Hứa, còn em gái này là Cố Tư Ức.” Bành Linh giới thiệu với con trai Hạ Chi Chi Tuyển chào hỏi Hứa Giai Tuệ, thái độ nho nhã lễ phép, cử chỉ đúng mực, thểhiện ra là một cậu con trai được dạy dỗ rất tốt.“Con với Cố Tư Ức sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, con sinh vào sáng sớm, emgái thì sinh buổi trưa, có ông thầy nói bát tự của hai đứa cực kì hợp, ở cạnh nhau sẽrất tốt, còn bảo mẹ nhận con dâu nuôi rồi đấy.” Bành Linh Tư Ức “…”Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức, thấy cặp lông mi dài cùng đôi má lúm đồng tiền nhỏ củacô, sắc hồng không ngừng lan tỏa, làm cho gương mặt nhỏ trắng nõn bị bao phủ bởimột màu Chi Tuyển cảm thấy buồn cười, nói “Con không tin chuyện ấy đâu.”Hàn huyên xong, hai nhà cùng nhau ngồi xuống dùng Tư Ức từ tốn ăn cơm, dù cho món mình thích ăn có được xoay tới trước mặt đi nữathì cô cũng chỉ gắp nhiều nhất là hai lần mà mắt cô lơ đãng liếc qua Hạ Chi Tuyển, trong lòng thầm cảm thán Sao lại có người đẹp trai thế nhỉ, ngay cả điệu bộ lúc ăn cơm cũng đẹp như tranh bữa cơm trôi qua trong bầu không khí hài hòa và những câu chuyện xong, Cố Trí Viễn và Hạ Quảng Vũ bừng bừng khí thế ngồi đánh cờ, Bành Linh nóivới Hạ Chi Tuyển “Con đưa em gái Tư Ức ra ngoài dạo một vòng đi.”Lúc hai đứa rời khỏi, Bành Linh cười nói “Có chị em mình ở đây chúng nó sẽ khôngđược tự nhiên, cho chúng nó tự chơi riêng với nhau mới nhanh chóng thân thiết được.”Trong trung tâm thương mại, Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, đi thẳng về phía Tư Ức đuổi theo bước chân cậu, chủ động bắt chuyện “thì ra anh cũng mười sáu tuổi giống em, nhưng anh cao thật đấy, được mét tám chưa?”Hạ Chi Tuyển chỉ thờ ơ vuốt Tư Ức đảo mắt một lượt, nhìn thấy có hàng trà sữa, lại hỏi “Đằng kia có quán trà sữa kìa, anh muốn uống không? Muốn uống thì để em đi mua cho.”Hạ Chi Tuyển đáp “không uống.”Cố Tư Ức lại phát hiện một điều, rằng anh trai nhỏ này không hề biểu lộ ra một cảm xúc dư thừa nào, rất điềm đạm lại lạnh lùng, làm cho đối phương cảm thấy khôngthoải mái chút trai đúng là thích thật, có thể dùng gương mặt để bù đắp cho sự thân thiện, nghĩ thế nào cũng thấy có động trong túi quần Hạ Chi Tuyển kêu lên, cậu nghe đầu bên kia nói mấy câu, mắt liếc nhìn Cố Tư Ức, nói “không rảnh.”Chờ cậu cúp máy, Cố Tư Ức rất hiểu chuyện nói “anh có hẹn thì cứ đi đi, em mộtmình đi dạo trong đây cũng được.”Hạ Chi Tuyển nói “Muốn đi quán net không?”Cố Tư Ức hai mắt sáng rực, gật đầu đáp “Có ạ.”cô không thích đi quanh quẩn ở cái nơi chán ngắt này cho lắm, ngồi quán net vẫn thích người đi đến một quán net ở gần đó, ngồi ở vị trí cạnh Tư Ức liếc nhìn màn hình máy tính của Hạ Chi Tuyển, nói “anh mà cũng chơi LOL* à?”* LOL Liên minh huyền thoạiHạ Chi Tuyển nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, hỏi ngược lại “Chẳng lẽ anh khôngđược chơi à?”Cố Tư Ức cười trừ đáp “Em tưởng là những người học giỏi thì sẽ không chơi game, vậy cùng nhau chơi nha.”Mấy người bạn thân của Hạ Chi Tuyển đã đăng nhập chờ từ trước, cậu kết bạn với nick của Cố Tư Ức rồi bắt đầu Tư Ức chiếm trước vị trí ADC xạ thủ, mấy cậu bạn kia thấy vậy thì gào lên “Kia là ai đấy? Chiếm ngay vị trí đó, liệu có đánh được không hả?!!”Hạ Chi Tuyển Có ở vị trí nào thì cũng chẳng làm ăn gì được khi vào trận, thao tác của Cố Tư Ức mạnh mẽ như hổ, áp chế đối thủ, khống chế quân địch, dẫn đầu toàn đội.“…” Hạ Chi Tuyển quay đầu nhìn cô bé đang ngồi bên cạnh ngón tay của cô bé rất linh hoạt, tốc độ tay cực nhanh, hai mắt sáng ngời, nét mặt hưng phấn, chóp mũi xinh xắn rịn ra chút mồ hôi, đánh hăng tới nỗi miệng cũng nóikhông dứt lời “A đau đau đau đau, trượt rồi trượt rồi, đánh không lại thì rút lui đinhé…Còn lâu tao mới chết nhé…Có nhiêu đó thôi mà cũng dám tới đây trình diện à, tao đánh cho chết nè!...”Cố Tư Ức rất ít khi chơi ở quán net, bình thường toàn chơi ở nhà, lại quen nói chuyện với bạn bè trên game rồi nên lâu dần bị thành cái tật thích lải này cô hoàn toàn vùi đầu nhập tâm vào game, hồn nhiên không nhận ra là những người xung quanh đều đang nhìn mình, em gái đáng yêu xinh đẹp, giọng lại ngọt, chân cũng dài, thật sự làm cho người ta phải chú trận, Cố Tư Ức thành công nhận được danh hiệu MVP * toàn đội.* MVP Most Valuable Player Chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận Chi Tuyển gõ lên mặt bàn chỗ cô ngồi, Cố Tư Ức quay sang nhìn, mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, gương mặt mang theo một chút thỏa định là cô đã thể hiện một cách xuất sắc làm học bá kinh ngạc rồi, mặc dù cô họckhông giỏi, nhưng các kĩ năng khác đều phát triển một cách toàn diện đó biết không!“Phiền em đừng làm ồn nữa.” Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt -Lời editor Vì hai gia đình Cố Hạ thân thiết, hai bố mẹ hai bên cũng tự xưng Hạ Chi Tuyển là anh trai, Cố Tư Ức là em gái, mà hai đứa không phủ nhận việc này, nên mìnhsẽ để xưng hô là anh – em nha, mặc dù hai bạn ý bằng tuổi nhau. Thể loại Thanh xuân vườn trường, sủng, HESố chương 120Nhân vật Hạ Chi Tuyển, Cố Tư ỨcEdit & Beta Ngân Nhi​Giới thiệuHạ Chi Tuyển nổi tiếng là học thần của trường, trong mắt thầy cô là một học sinh "ba tốt" tiêu biểu, thành tích tốt, tố chất tốt, tính cách tốt, ít nói và không gây chuyện. Cậu ta khi không cười, khí chát toàn thân đều trở nên lạnh lùng xa cách, nữ sinh cũng không dám lại mà không hiểu tại sao cả trường đều sôi trào, truyền tai nhau rằng học thần thế mà cũng biết đánh nhau, biết tán gái, ai mà trêu chọc cô gái của cậu ta, cậu ta thế nào cũng sẽ dạy lại bạn cách làm người chỉ trong một tối trước hôm thi học kỳ, trong phòng tự học, Hạ Chi Tuyển ngồi kèm Cố Tư Ức học bài."Bài này làm sai rồi, phạt em hôn anh một cái.""Vậy nếu em làm đúng thì sao?""thì anh thưởng cho em một cái hôn.""...anh còn có thể lưu manh hơn nữa được không?""Có thể." Cậu tiến lại gần, đè cô xuống bàn học, lấp kín môi lúc lâu sau, cậu thỏa lòng mong ước, nhìn dáng vẻ mê người của cô, cười nói "Chờ em lâu quá rồi, bây giờ là lúc anh đòi nợ cả vốn lẫn lãi."Vào tối hôm diễn ra buổi tiệc tốt nghiệp, có người trông thấy cậu ép Cố Tư Ức vào một góc mà hôn, hôn đến mức làm người ta phát khóc rồi mà vẫn không chịu tha cho, còn cắn lên môi cô, khàn giọng nói "anh nhịn sắp điên luôn rồi..."Kết thúc kì thi, Cố Tư Ức nghĩ đến số điểm thảm hại của mình rồi òa khóc nói "Điểm kém thế này thìkhông vào được trường tốt, không vào được trường tốt thì sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt thì sẽ không kiếm được tiền nuôi bản thân, em không muốn bị chết đói đâu..."Hạ Chi Tuyển vuốt ve vành tai đỏ hồng của cô, bình thản nói "Có anh nuôi em mà."Sau khi tốt nghiệp, Hạ Chi Tuyển mở công ty nghiên cứu khoa học, Cố Tư Ức trở thành vợ của tổng giám này mọi người đều biết, nhân tài mới trong ngành khoa học kỹ thuật Hạ Chi Tuyển rất cưng chiều vợ mình, cô ấy tên là Cố Tư trước truyện là quá trình nỗ lực học tập, miêu tả sự khó khăn chăm chỉ hướng tới tương lai của học sinh trung học, cùng những tình cảm ngây thơ thuần khiết. Nửa sau là giai đoạn gây dựng sự nghiệp, nhiệt huyết thanh xuân, hai người đồng tâm hiệp lực, trao cho nhau sự ấm áp, cùng nhau hoàn thiện bản -​Ngân Nhi Chào các cô yêu dấu của tuiiii, hơn nửa năm rồi sau khi hoàn Đều tại vầng trăng gây họa, giờ tôi lại tiếp tục sứ mệnh cao cả là đem thanh xuân tới cho các cô đây, vẫn như mọi khi, tôi sẽ khôngdrop truyện, không để mọi người phải chờ lâu, sẽ ghi lịch đăng truyện rõ ràng, hy vọng chúng ta lại tiếp tục đi cùng nhau một chặng đường thanh xuân vui vẻ nữa nhé

truyện năm tháng ngọt ngào của anh và em