Dòng nước chảy mạnh ở nền móng đã phá hủy và cuốn trôi một khách sạn trong trận lũ lụt ở thung lũng Swat, Pakistan. Đoạn clip được người dân quay lại trong trận mưa lũ xảy ra ở Pakistan vào cuối tháng 8 vừa qua. Theo thông tin từ Newsflare, vì phải hứng chịu lượng First published Apr 14, 2016. Couple: Si hán trung khuyển công x Ôn nhu tự chủ thụ Văn án Thiên Vương siêu sao trùng sinh thành tiểu minh tinh, phát hiện trước kia tổng là quỳ liếm chính mình cái kia trung khuyển cư nhiên biến thân thành muốn lộng tử chính mình bá đạo tổng tài Đương 5.2. Bệnh dại. Là dấu hiệu mà chó khi gặp người sẽ tấn công cắn do có dấu hiệu bệnh dại trong thân thể. Khi cắn xong có thể gây tử von cho con người vì đã bị truyền virus bệnh dại. Khi bị nhiễm thể dại thì chó có thể bị thể dại dạng câm và thể dại cuồng. Riêng rẽ Bao tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui. Quân Khuyển Nhung chiếm phá giết fan kinh thành. Để giao hàng cho đa số thú vui bệnh hoạn, từ bỏ Triều Ca mang đến Hàm Đan trong khoảng nghìn dặm, cứ phương pháp 5 dặm Trụ vương vãi lại cho xây một ly cung, bí Thể loại: Chủ công, trùng sinh, cổ đại, trước ngược công (1 chương đầu) sau ngược tra thụ, đổi thụ, thụ chính quy rất si tình, trung khuyển, sủng công, chiếm hữu dục mạnh, trước kết hôn sau yêu, HE. Nhân vật chính: Giang Lạp x Biệt Phong Khởi Số chương: 63 chương Vay Tiền Nhanh. – Anh giai à, em bị bệnh tim chứ không bị liệt dương!Lục Lăng Hằng thở dài, anh cực kỳ không muốn cãi nhau với Thẩm Bác Diễn, dây vào Thẩm Bác Diễn mà nói không có một chút lợi lộc nào cho anh, huống hồ anh cũng không thể phủ nhận kiếp trước quan hệ của anh và Thẩm Bác Diễn rất Thẩm Bác Diễn lại không chịu buông tha đề tài này “Rốt cuộc Quân Càn đã nói gì với cậu? Cậu ấy nói tôi gây áp lực cho cậu ấy? Vì sao?”Đúng lúc này Lục Quân Càn thấy dạ dày mình có chút đau. Anh nhìn đồng hồ, giờ đã là hai giờ chiều, anh còn chưa ăn trưa. Gần đây để rèn luyện vóc dáng, mỗi ngày anh đều đi tập thể hình, cho nên cần bổ sung dinh dưỡng. Anh dời trọng tâm câu chuyện, hỏi “Thẩm tổng đã ăn cơm chưa?”Thẩm Bác Diễn lắc đầu “Chưa.”Lục Lăng Hằng cứ tưởng hắn đưa mình về sẽ có đồ ăn, ai ngờ trong nhà không có người làm, hóa ra hắn ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về để cất di vật. Lục Lăng Hằng nói “Chúng ta đi tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện đi.”Thẩm Bác Diễn thờ ơ “Tôi ăn không vào.”Lục Lăng Hằng khóc không ra nước mắt. Anh giai ơi anh ăn không vào nhưng người khác thì sắp chết đói rồi đây này! Trước đây cái người ngày nào cũng lẽo đẽo bám sau mông đưa đồ tẩm bổ chẳng lẽ không phải anh giai sao?! Sao phân biệt đối xử trắng trợn vầy!!!Cũng may mà Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng buồn rầu ấm ức không muốn nói chuyện tiếp, cuối cùng cũng nhặt được lương tâm chó tha, đứng lên nói “Đi thôi.”Thẩm Bác Diễn đưa Lục Lăng Hằng tới một nhà hàng gần đó. Lục Lăng Hằng vội gọi hai phần cơm đơn giản, thúc giục “Làm nhanh lên một chút.” Bụng anh đói sắp dán vào lưng rồi!“Anh họ cậu… giận tôi vì tôi không cho cậu ấy diễn cảnh giường chiếu thăng hoa kia có phải không?” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn lên tiếng.“À..” Lục Lăng Hằng giật mình, dọc đường đi Thẩm Bác Diễn âm trầm u ám, hóa ra là đang suy nghĩ lời mình vừa nói. Cậu cẩn thận nói, “Đúng là anh tôi rất không vui vì anh tự ý thay đổi kịch bản.”Thẩm Bác Diễn cau mũi một cái, không phục ngụy biện “Cũng không thể trách tôi, là tại tim Quân Càn không tốt, cần cấm dục.”Lục Lăng Hằng “………” Anh giai à, em bị bệnh tim chứ không bị liệt dương! Hơn nữa chỉ là diễn kịch thôi mà!Anh còn nhớ rõ trước đây mình bị dính vào tin đồn, Thẩm Bác Diễn cứ lên cơn thần kinh không ngừng hỏi anh thật hay giả, qua vài lần anh bị hỏi đến mất kiên nhẫn, nói “Mấy tin đồn đều là giả, tôi không định yêu đương.”Không ngờ tố chất thần kinh của Thẩm Bác Diễn càng bạo phát, hỏi như pháo liên thanh “Tại sao? Để phát triển sự nghiệp à? Yêu đương gây ảnh hưởng gì tới sự nghiệp sao? Có nhiều người rất tốt mà, sao không thử một chút?”Anh dở khóc dở cười trả lời “Một phần là vì công việc, còn lý do khác là do tim tôi không tốt, không được kích động mạnh, như vậy không tốt cho cơ thể.”Lúc đó Thẩm Bác Diễn cũng không còn bộ dạng đào móc tin đồn đến thất hồn lạc phách nữa, hỏi anh “Lẽ nào cậu định một mình cả đời sao?”Anh lắc đầu “Một mình cô đơn lắm. Tôi tính sau ba lăm tuổi tìm một người thành thục hiểu chuyện, không cần yêu đương mãnh liệt, bình bình đạm đạm sống cùng nhau qua ngày.”Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn sau đó rất phong phú, cũng không biết là cao hứng hay mất hứng, hết nhe răng trợn mắt rồi lại cười khúc khích. Cũng may mà sau này Thẩm Bác Diễn không nghe mấy tin đồn của anh ăn còn chưa được dọn lên, Thẩm Bác Diễn lại hỏi “Ngoài chuyện này ra còn chuyện nào khác không?”Lục Lăng Hằng đắn đo tìm từ, nói “Thẩm tổng lúc nào cũng nhàn hạ, nhưng anh họ tôi thường phải đóng phim bộn bề công việc, Thẩm tổng hay tới thăm anh ấy, dẫn tới trong giới có vài lời đồn không hay ho về anh ấy…”Thẩm Bác Diễn mở to hai mắt nhìn, càng không phục “Cậu ấy có thể có tin đồn với người khác, sao lại không thể có tin đồn với tôi? Không phải cậu ấy vốn không quan tâm mấy tin đồn hành lang hay sao?”Lục Lăng Hằng “…….” Anh thật sự không nói nên ăn rề rà mãi chưa được mang lên, người phục vụ đưa trà nước tới, Lục Lăng Hằng uống hai chén, dạ dày cuối cùng cũng bớt đau nhức hơn. Anh giải thích “Có tin đồn với diễn viên nữ mọi người đều biết là để tạo scandal, đều là giả. Nhưng với Thẩm tổng thì…”Thẩm Bác Diễn nghe xong lại có vẻ hưng phấn “Cậu ấy vốn không để tâm mấy chuyện kia, giờ lại chú ý như vậy lẽ nào…” Nói đến đây, hắn nhớ ra Lục Quân Càn đã mất, nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa, ánh mắt nhất thời trở nên rầu rĩ.“…….” Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật “Đương nhiên chuyện anh ấy với anh cũng chỉ là hiểm lầm, như vậy không tốt cho thanh danh của anh ấy, anh ấy không hy vọng thành quả cố gắng của mình bị người khác nói… như vậy.”Thẩm Bác Diễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thở cùng đồ ăn cũng được bưng lên. Bụng Lục Lăng Hằng đói đến mức kêu rột rột, anh nhanh chóng cầm đũa lên bắt đầu ăn. Thẩm Bác Diễn ngồi một bên trầm mặc, bầu không khí có chút áp lực. Cảm giác áp lực nặng nề này khiến Lục Lăng Hằng ăn cũng mất ngon, anh hỏi “Anh không ăn một chút sao?”Thẩm Bác Diễn diện vô biểu tình “Ăn không vào.”Lục Lăng Hằng nhìn bộ dạng của hắn, tâm tình trở nên phức tạp. Đây không phải Thẩm Bác Diễn mà anh quen, chỉ những khi nhắc tới chuyện trước khi anh còn sống, cảm giác quen thuộc mới trở lại, trọng tâm câu chuyện vừa dừng lại, Thẩm Bác Diễn liền trở nên lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Lẽ nào đây chính là Thẩm thiếu gia mà Tiền Duyệt than lạnh lùng phũ phàng? Rốt cuộc đâu mới là con người thật của Thẩm Bác Diễn?Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói “Nói thêm về anh họ cậu đi.” Dừng vài giây, hắn bổ sung “Tôi muốn nghe chuyện thật.” Lại dừng lại một lúc, lại nói, “Chỉ cần là về cậu ấy, chuyện gì cũng được.”Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí của hắn, lòng không khỏi chua xót “Xem ra Thẩm tổng rất thích anh họ tôi.” Câu này của anh cũng không có ý gì khác, chỉ là bạn bè yêu quý nhau mà Bác Diễn rũ mi mắt, không phủ nước xong đã ba giờ chiều, Lục Lăng Hằng nhận được tin nhắn của Mã Du, hỏi anh đã hẹn đạo diễn mai đi thử vai chưa. Suýt chút nữa Lục Lăng Hằng quên mất chuyện này, vội vàng đứng dậy “Tôi phải đi đây, tôi còn có chút chuyện.”Thẩm Bác Diễn hỏi “Cậu đi đâu vậy?”Lục Lăng Hằng cầm túi lên “Về nhà, hôm nay tôi phải đọc xong kịch bản, mai đi thử vai.”Thẩm Bác Diễn ngồi một chỗ không nhúc nhích “Cậu ở đâu?”Lục Lăng Hằng không suy nghĩ nhiều, nói địa chỉ “Tiểu khu Tân Giang.”Thẩm Bác Diễn hơi nhíu mày “Cậu ở nhà của Quân Càn?”Lục Lăng Hằng giật thốt, nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn đầy cảnh giác. Người này nói không được lợi dụng người đã khuất, hắn sẽ không đuổi anh ra khỏi căn nhà kiếp trước anh mua chứ?!Nhưng Thẩm Bác Diễn không làm vậy, hắn sờ sờ chìa khóa xe trong túi, đứng lên nói “Tôi đưa cậu về.”Lục Lăng Hằng rất muốn từ chối, ra đến cửa nhà hàng, Thẩm Bác Diễn mở cửa xe ra, ra lệnh “Lên xe đi, đừng nhiều lời.”Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí hắn thế kia, không khỏi nghi ngờ nếu mình không nghe theo Thẩm Tiểu Cẩu sẽ lại lên cơn dại mà cắn người, anh không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn lên xe ngồi vào ghế cạnh tài Bác Diễn khởi động xe, chỉ vài giây ngắn ngủi mà xe đã chạy hơn 90km/h. Lục Lăng Hằng bị dọa sợ đến mức phải nắm lấy tay vịn trên đầu “Anh lái chậm một chút thôi.”Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn âm trầm, hiển nhiên tâm tình không tốt “Không phải cậu không có thời gian sao?”Lục Lăng Hằng biết Thẩm Bác Diễn thích đua xe, cũng từng tham gia giải đua xe nghiệp dư, nhưng trước đây mỗi lần anh ngồi xe hắn, Thẩm Bác Diễn luôn lái rất từ tốn, chưa từng phóng như bay. Giờ thì Lục Lăng Hằng có thể khẳng định, nhất định dạo này Thẩm Tiểu Cẩu uống nhầm thuốc rồi!Bởi phóng xe như bay nên lộ trình phải đi hơn một giờ mới tới chỉ mất có nửa giờ. Lục Lăng Hằng còn chưa kịp hoàn hồn, nuốt nước miếng, cười khan nói “Cảm ơn Thẩm tổng, tôi..” Bác Diễn tháo dây an toàn ra, mở cửa xe đi Lăng Hằng “?”Cầm đồ vật xuống xe, Thẩm Bác Diễn ấn mật mã mở cửa an ninh của tòa nhà “Tôi đưa cậu lên tầng.”Lục Lăng Hằng “……” Đánh giá từ 104 lượtEdit MuốiThể loại trọng sinh, minh tinh, hài, ngọt, .. Truyện Trung Khuyển Bị Bệnh Dại của tác giả Chung Hiểu Sinh là câu chuyện vui nhộn hài hước dành cho người đọc. Hắn là siêu sao nổi tiếng nhưng một lần tình cơ cò cơ hội trọng sinh vào trở thành minh tinh nhỏ, cơ mà…cái tên trung khuyển luôn quỳ gối liếm chân mình kia.. thế quái nào lại trở thành tổng tài bá đạo rồi?!Nhưng chân chó vẫn hoàn chân chó thôi. Đây là câu chuyện hường bay tứ thêm » Trang ChủĐam MỹTrung Khuyển Bị Bệnh DạiThể LoạiĐam MỹHài HướcTrọng SinhTác GiảChung Hiểu SinhSố Chương105 chươngTrạng TháiĐã HoànTóm tắt Edit Muối Thể loại trọng sinh, minh tinh, hài, ngọt, .. Truyện Trung Khuyển Bị Bệnh Dại của tác giả Chung Hiểu Sinh là câu chuyện vui nhộn hài hước dành cho người đọc. Hắn là siêu sao nổi tiếng nhưng một lần tình cơ cò cơ hội trọng sinh vào trở thành minh tinh nhỏ, cơ mà…cái tên trung khuyển luôn quỳ gối liếm chân mình kia.. thế quái nào lại trở thành tổng tài bá đạo rồi?!Nhưng chân chó vẫn hoàn chân chó thôi. Đây là câu chuyện hường bay tứ là người đầu tiên đánh giá cho truyện nàyChương Mới Cập Nhật Chương 4 – Người đại diện. Tuy Thẩm thiếu gia lên cơn’ không ai giải thích được trong lễ truy điệu khiến mọi người nhốn nháo một chút, nhưng hắn đi rồi, lễ truy điệu lại tiếp tục tiến hành. Khoảng hai giờ sau, lễ truy điệu kết thúc trong tiếng khóc than của mọi người. Lục Quân Càn ngồi một chỗ, nhìn mọi người lục tục ra về, Mã Du cúi đầu lau nước mắt đi qua trước mặt anh. Mã Du là người đại diện trước đây của anh, cũng là tổng giám trong công ty giải trí anh làm việc, trong công việc, có thể nói anh ấy là người đại diện rất giỏi và có tiếng. Lục Quân Càn đã hợp tác cùng anh sáu năm. Lúc Lục Quân Càn mới vào công ty, Mã Du cũng chân ướt chân ráo vào nghề, sắp xếp lên lịch trình cho Lục Quân Càn nhiều dần dần cũng quen với công việc, hai người họ có thể gọi là cùng nhau trưởng thành, Lục Quân Càn là viên ngọc sáng mà Mã Du dày công mài dũa thành công. Phải biết là những nghệ sĩ, nhất là những ngôi sao tên tuổi hàng đầu không chỉ có một người đại diện, thông thường phải có cả một ekip chuyên nghiệp để PR hình ảnh, tên tuổi, Mã Du ngồi ghế tổng giám, rất nhiều nghệ sĩ trên danh nghĩa là dưới tay anh, nhưng anh đều giao cho ekip xử lý, nhưng Lục Quân Càn thì hầu như đều do một tay anh lo liệu, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu quan hệ hai người tốt thế nào. Mã Du là một người sống tương đối tình cảm, có lẽ chuyện này có liên quan tới việc anh ấy là gay, trong giới giải trí có không ít người là gay. Lúc lễ truy điệu diễn ra, Mã Du là người khóc thương tâm nhất, khóc đến thiếu chút nữa ngất đi, lúc lên dâng hoa cũng phải có người đỡ xuống. Giữa anh và Lục Quân Càn không chỉ có quan hệ người đại diện và nghệ sĩ, hai người còn là bạn bè tốt của nhau, thầy tốt bạn hiền cũng chỉ đến thế này. Lục Quân Càn trông thấy Mã Du thương tâm đến nỗi này, mũi chua xót, không kìm được mà chạy đuổi theo “Lão Du!” Mã Du dừng bước lại, vội quay đầu, không thể tin nhìn Lục Lăng Hằng đăm đăm “Lục… Lăng Hằng? Cậu gọi tôi sao?” Lúc này Lục Quân Càn mới ý thức được mình lỡ lời. Mã Du cũng không lớn tuổi, năm nay mới ba mươi lăm, trong số những người đại diện nổi tiếng, có thể nói Mã Du vẫn còn khá trẻ tuổi. Quan hệ của anh với Lục Quân Càn không tồi, cho nên bình thường Lục Quân Càn thường hay gọi anh bằng nick name “Lão Du” này, nhưng những người khác thì không dám gọi anh như vậy, ngay cả ông chủ cũng gọi anh là Mã tổng giám. Lục Quân Càn lúng túng nói “Xin lỗi.. em…” Mã Du lắc đầu “Không sao.” Vốn là Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn tới dăm ba phần, ngay cả cách xưng hô cũng giống nhau, ban nãy Lục Lăng Hằng gọi anh như vậy, thiếu chút nữa anh nghĩ Lục Quân Càn đã trở về. Nếu quả thật như vậy thì.. thật tốt biết chừng nào. Mã Du xoay người tiếp tục đi ra ngoài, Lục Quân Càn lại chạy đuổi theo, muốn nói rồi lại thôi. Giờ anh không dám nói thẳng ra thân phận mình với người khác, cho dù là Mã Du cũng không được. Dù sao đây cũng là một chuyện không tưởng. Nhưng ông trời đã cho anh cơ hội, anh phải sống thật tốt bằng thân phận Lục Lăng Hằng này. Mã Du khó hiểu liếc mắt nhìn nhìn Lục Lăng Hằng “Còn việc gì nữa sao?” Lục Quân Càn hít sâu một hơi “Lão.. Anh Mã, anh có thể dẫn dắt em được không?” “Hử?” Mã Du sửng sốt, “Dẫn dắt cậu?” Lục Quân Càn nghiêm túc gật đầu “Vâng, dẫn dắt em, lên kế hoạch lịch trình công việc cho em.” Mã Du lại dừng bước, nhìn Lục Lăng Hằng đầy khó tin. Anh thân là tổng giám, giờ công việc chủ yếu của anh là nắm chặt đại cục và phân phối tài nguyên. Anh tự mình xử lý công việc cho Lục Quân Càn thứ nhất là vì tình nghĩa, thứ hai là bởi anh cảm thấy lo lắng khi giao Lục Quân Càn cho người khác quản lý, giống như thợ thủ công phải trao đi tác phẩm trân quý của mình vậy. Giờ đổi sang ngôi sao khác, cho dù có nổi tiếng như Nhậm Bối Minh anh cũng không hứng thú. Không biết đầu óc cái cậu Lục Lăng Hằng này bị làm sao mà lại dám đưa ra yêu cầu này? “Em.. em…” Lục Quân Càn có chút khẩn trương, chính bản thân anh cũng biết mình ra yêu cầu thế này có phần đường đột và quá phận, nhưng nếu như bên cạnh có người quen giúp đỡ, cuộc sống sau này sẽ bớt trắc trở hơn nhiều. Anh thực sự rất muốn làm diễn viên làm người nổi tiếng, ngoại trừ đóng phim ra, anh cũng không biết mình còn có thể làm được cái gì. Cho nên lần này sống lại được vào thân xác Lục Lăng Hằng, anh đã nghĩ ông trời đang muốn chỉ đường cho anh, tuy địa vị còn kém trước rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn ở trong giới giải trí. Mã Du có chút bực mình. Cái cậu Lục Lăng Hằng này tuy không biết tốt xấu nhưng dù sao thì cũng là em họ Lục Quân Càn, hôm nay lại là lễ truy điệu của Lục Quân Càn, ít nhiều gì anh cũng phải giữ thể diện cho cậu ta. Anh đang định mở miệng khuyên bảo mấy câu, lại nghe thấy Lục Lăng Hằng lên tiếng. “Em muốn sống thật tốt, sống tốt thay cho cả phần của anh ấy.” Lúc nói xong mấy lời này, Lục Quân Càn đột nhiên thở dài một hơi, nét mặt trầm tĩnh lại, bình tĩnh mà chăm chú, thậm chí còn mỉm cười. Mã Du ngẩn ra. Dáng vẻ này của Lục Lăng Hằng —— thực sự rất giống Lục Quân Càn! Trên người Lục Quân Càn có loại mị lực đặc biệt, ôn hòa mà kiên định, loại mị lực có thể làm cho bất cứ ai rung động, chính Mã Du cũng không biết bởi vì anh còn trẻ đã nổi tiếng nên mới dưỡng ra loại mị lực này, hay bởi vì anh có loại mị lực này nên mới có thể trở thành siêu sao. “Em biết ước mơ của anh em, anh ấy làm nghệ sĩ không phải vì đây là một nghề có thể kiếm ra tiền, anh ấy mong mình được mọi người nhớ tới mãi mãi chứ không phải nổi rồi lại chìm, anh ấy muốn tạo nên một tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Đáng tiếc anh ấy…” Lục Quân Càn nói đến đây, ánh mắt dần ảm đạm, sau đó lại khôi phục dáng cười trên môi “Em và anh ấy có chung một ước mơ. Em hy vọng mình có thể nỗ lực cả phần của anh ấy.” Mã Du vừa ngừng khóc nay nước mắt lại cuộn trào mãnh liệt. Lục Lăng Hằng nói không sai, Lục Quân Càn từng nói cho anh nghe ước mơ của cậu ấy. Trong giới giải trí có không ít người làm nghệ sĩ chỉ vì muốn nổi danh muốn kiếm tiền, có lẽ cả về danh tiếng lẫn tiền tài Lục Quân Càn đều không thiếu, nhưng trong lòng anh còn ôm giấc mộng lớn hơn. Chỉ tiếc đó giờ anh phát triển theo con đường thần tượng, anh có thể gánh phòng vé, nhưng mấy đạo diễn theo đuổi nghệ thuật lại không biết dùng anh. Lục Quân Càn rất son, số tác phẩm anh từng diễn không ít, nhưng đó giờ các tác phẩm đều nổi vì có anh làm diễn viên chính, mà lại không có tác phẩm nào có thể khiến khán giả khắc cốt ghi tâm. Nổi tiếng thế này thật ra tương đối mơ hồ, nếu một ngày khán giả thay lòng đổi dạ cũng là chuyện bình thường. Cũng bởi nguyên nhân này nên nhiều năm nay diễn xuất của anh vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tiến bộ được chút nào. Lục Quân Càn không muốn mình ở giới giải trí chỉ để kiếm tiền, thật ra anh cũng là một người rất hiếu thắng, anh muốn hình ảnh mình được lưu lại trong lòng người hâm mộ dù ít dù nhiều. Chỉ là anh còn chưa kịp đạt được tâm nguyện thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.. Mã Du không nín khóc được, Lục Quân Càn lấy khăn tay ra đưa cho anh. Mã Du nhận lấy khăn tay, như trút hết đau thương mà lau đôi mắt sưng đỏ, sau đó quan sát Lục Lăng Hằng một lượt, giọng khàn khàn “Cậu xem bộ dạng cậu kiểu gì thế này? Thế này mà cũng đòi muốn nỗ lực cả phần của anh trai sao? Làm người thì phải tự biết thân biết phận chứ!!!” Lục Quân Càn sửng sốt, cười khổ. Mã Du nổi tiếng ăn nói chua ngoa đanh đá như mấy em gái ế còn chưa được gả, tuy rằng bề ngoài Lục Lăng Hằng không tồi, nhưng người mới bị ngộ độc cồn thì sao khá được? Bộ dạng như quỷ này sao có thể lọt mắt Mã Du. Mã Du chống nạnh nói “Mau về nhà chỉnh đốn lại một chút! Cậu cần mấy ngày để điều chỉnh trạng thái?” “Hể?” Lục Quân Càn sửng sốt mấy giây mới kịp hoàn hồn, mừng rỡ nói “Em ngủ một ngày một đêm là được rồi.” Mã Du hừ lạnh nói “Thế cho cậu hai ngày, ngày kia tới công ty tìm tôi! —— Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn dẫn dắt cậu gì đâu, chẳng qua cậu có gan tự tiến cử, đến lúc đấy tôi xem cậu thế nào, có đủ tư cách để công ty dồn tài nguyên cho cậu không.” Làm nghề này cần phải gan dạ dám thử thách, chứ cứ nội liễm âm trầm thì không hợp làm diễn viên. Bởi Lục Lăng Hằng chủ động tiến cử mình, coi như có tiềm lực, nên Mã Du quyết định cho cậu một cơ hội. Lục Quân Càn mừng không thể kiềm chế được “Vâng ạ!” Anh cũng chưa nghĩ ngay đến chuyện phải thành công, chí ít lúc này được coi trọng thì mới có cơ hội phát triển sau này. “Mau bò về ngủ cho tôi! Ngày kia mà vẫn còn bộ dạng này thì tự biết thân biết phận lăn xa vào, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lục Quân Càn nhìn bộ dạng chua ngoa bắt bẻ của anh, cười cười nói “Vâng, đã rõ. Cảm ơn lão.. anh Mã.” Lục Lăng Hằng đi rồi, Mã Du nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ thở dài. Mã Du là một người rất đỗi cảm tính, có đôi khi quyết định cũng bởi xung động nhất thời, nhưng đồng thời anh cũng là một người rất kiên cường cố chấp, một khi đã quyết định thì nhất định phải làm tới cùng và làm cho thật tốt, dựa vào tính cách này mà anh mới đi được đến ngày hôm nay. Những lời Lục Lăng Hằng vừa nói thật sự khiến anh rung động, Lục Quân Càn có ước mơ chẳng lẽ anh không có? Anh cũng ôm ước mơ có thể dũa ra được một viên minh châu sáng ngời, là người đại diện của một nghệ sĩ thành công. Lục Quân Càn đột nhiên qua đời khiến anh trở tay không kịp, trong công việc cũng đột ngột mất đi mục tiêu, thậm chí trong lòng còn từng xuất hiện suy nghĩ muốn từ bỏ. Mà lời Lục Lăng Hằng vừa nói chạm đến nơi mềm mại nhất thẳm sâu trong anh, khiến lòng anh xung động. Dẫn dắt một phần của Lục Quân Càn, nỗ lực cả phần của cậu ấy sao.. Có lẽ anh cũng nên đặt một mục tiêu mới trên con đường sự nghiệp sau này! Tác giả Chung Hiểu Sinh. Thể loại trọng sinh, minh tinh, hài, ngọt, .. Edit Muối Tình trạng Hoàn 105c 27/07/2016 Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, hoàn toàn là edit chui, tuyệt đối không được mang đi nơi khác! ————– Văn án Siêu sao trọng sinh trở thành minh tinh nhỏ, cơ mà…cái tên trung khuyển luôn quỳ gối liếm chân mình kia.. thế quái nào lại trở thành tổng tài bá đạo rồi?! Nhưng chân chó vẫn hoàn chân chó thôi~ đây là câu chuyện hường bay tứ phía ~~ ———— Review by Page đam ngược Rating Hãy tin mình, anh công trong này bựa bỉ thật sự đấy =]]]]] Bựa không chỗ nào để đâu cho hết, yêu vợ cũng không để đâu cho hết luôn v Anh thụ trước khi chết là minh tinh nổi tiếng. Sức khỏe của anh không tốt vì bị bệnh tim, sau đó bị người thân cận hại mà chết. Thụ trọng sinh vào người em họ bà con xa của mình, cũng làm trong giới giải trí, cơ mà đây là con người nát rượu, sự nghiệp cũng không có gì nổi trội. Thụ sống lại, dựng nghiệp lại từ đầu, thậm chí còn lợi dụng danh tiếng và cái chết của chính mình ở đời trước để thu hút sự chú ý, sau đó nhờ có thực lực và sự cầu tiến mà ngày một đi lên. Anh công thì là công tử có cha giàu nứt đá đổ vách, và cũng là fan cuồng fan não tàn của thụ đời trước. Hồi đầu công rất ghét thụ vì thụ lợi dụng tên tuổi của “người mình yêu” để làm bàn đạp tiến chân vào giới sao hàng đầu trong showbiz. Qua một vài lần tiếp xúc, bắt gặp những cử chỉ rất quen thuộc, công cũng chỉ nghi ngờ là thụ đang cố bắt chước để giống với “anh họ” đã khuất của mình. Nhưng sau này, cử chỉ, lời nói, thậm chí đến cả chữ ký cũng giống quá mức, hơn nữa mọi thứ biểu hiện ra chẳng có gì là gượng gạo cả mà rất trôi chảy, nên công dần dà đoán được thân phận của thụ. Sau đó điều tra xác nhận chữ ký thì cuối cùng đã chốt được “thụ” chính là thụ. Sau đó thái độ thay đổi 180 độ, bệnh dại bệnh trung khuyển bệnh cuồng cứ thế mà phát ra không có điểm dừng =]]]] Về sau công còn giúp thụ điều tra cái chết bất ngờ ở đời trước nữa. Truyện ngọt, hài, điểm nhấn là công bựa và tính cách của thụ v Đọc khá hay. Điểm trừ là hơi dài một chút nên có một số chỗ mình phải lướt ———- Review by Thảo Thanh Thuần Em thụ là diễn viên nổi tiếng , bị bệnh tim tái phát nên đột tử. Công là nhị thiếu gia ăn chơi trác táng ,nhưng cố tình lúc nào cũng tò tò đi theo thụ , nhưng thụ ko đáp lại Sau khi chết, thụ trọng sinh vào thân xác người em họ của mình , cũng là diễn viên nhưng ko nổi tiếng. Sau đấy là công cuộc làm lại từ đầu sự nghiệp diễn viên của ẻm . Công lúc đầu ko chú ý nhưng dần dần phát hiện ng này có nhiều đặc điểm và thói quen rất giống thụ. Lúc đầu a chán ghét vì nghĩ đến ng này đang cố tình bắt chước a họ mình để nổi tiếng nên luôn tìm mọi cách ngán chân và làm khó ẻm. Nhưng dần dần a phát hiện suy nghĩ của mình là sai lầm và bắt đầu nghi ngờ. Lúc này lại lòi ra ông bố đã bỏ thụ từ khi còn rất nhỏ muốn tranh quyền thừa kế tài sản của thụ. Bởi vì thằng cha này quá đê tiện nên ẻm ngụy tạo một cuốn nhật ký thay cho di chúc và đưa cho công xử lý. Công sẵn tiện đem nét chữ đi giám định và phát hiện ra thụ trọng sinh nhưng ko nói ra Bởi vì thụ kiếp trước mắc bệnh tim nên ảnh ko dám làm điều gì quá khích, giờ hết rồi nên ổng lòi ra luôn cái bộ mặt bt dâm dê đê tiện 😂😂😂nào là bắt em mặc tây trang múa cột ,nào là nhảy quảng trường vs mấy cụ già….. Hai người cứ cọ qua cọ lại , cuối cùng công chịu ko nổi tõ tình luôn, thụ lúc đầu còn do dự sau đó cũng đầu hàng vì độ dày da mặt của công . Sau đấy thì hai người phát hiện thật ra lúc truoc thụ bị hạ độc nên mới chết .Hung thủ là ai thì tui ko nói đâu Túm cái quần là truyện đọc ổn , ko máu tró , edit mượt và dễ thương nữa. Bộ này đoạn đầu đúng ra là bi kịch , nhưng bà tác giả lại xoay thành hài kịch , đọc nhiều đoạn muốn sặc nước. Ai thích trọng sinh , minh tinh , ấm áp , thoải mái ,trung khuyển công , ôn nhu thụ cứ nhào vô À NHẤN MẠNH CÁI BỘ NÀY CẢ THỤ VÀ CÔNG ĐỀU KHIẾT NHÁ , CÔNG CÒN ĐƯỢC ĐẶT CHO CÁI BIỆT DANH LÀ XỬ NAM GIÀ NÊN ĐỪNG CÓ BỊ CÁI CHỮ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG NÓ LỪA TỀNH ————- Review wp lethuhangnd Một thiên vương, một diễn viên nổi tiếng có tài, có sắc nhưng lại không may mắc bệnh tim, cho nên sức khỏe hạn chế việc diễn xuất. Đó là Lục Quân Càn! Lục Quân Càn đã có tất cả nhưng lại ra đi vì đột tử. Sau đó anh sống lại trong thân xác của người em họ Lục Lăng Hằng. Người em họ tuy cũng là diễn viên, nhưng không có gì nổi bật, sự nghiệp tầm thường, lại có người anh nổi tiếng làm lu mờ, Lục Lăng Hằng chỉ suốt ngày rượu chè say xỉn. Tỉnh dậy trong thân xác của đứa em họ, giữa ngổn ngang rượu là rượu, Lục Quân Càn nghĩ chắc hẳn em mình chết vì uống rượu. Nhưng cũng vì được sống lại lần nữa, có một thân thể không mắc bệnh tim, Lục Quân Càn quyết tâm làm lại từ đầu, quyết tâm hoàn thành những điều chẳng thể làm ở kiếp trước. Lục đại thiên vương lúc bấy giờ mới phát hiện, tên bằng hữu phú nhị đại Thẩm Bác Diễn. Nếu như kiếp trước Lục Quân Càn không nhận ra tâm tình của đại gia Thẩm, vẫn cứ cho là bạn bè thân thiết suốt ngày bám dính mình như keo chó, thì kiếp này anh đã biết Thẩm Bác Diễn đã đặt mình trong tim. Khi Thẩm Bác Diễn gặp Lục Quân Càn trong thân xác của Lục Lăng Hằng, hắn đã cảm thấy căm ghét vô cùng, vì người kia sao lại giống tâm can bảo bối của mình như thế. Sau một hồi thái độ lồi lõm và nghi ngờ chán chê, Thẩm thiếu gia cũng xác nhận được đấy chính là Lục Quân Càn sống lại. Rồi để không bỏ lỡ người mình yêu nhất, Thẩm Bác Diễn đã trở thành một chân chó, trở thành thể loại trung khuyển ôm chân Lục minh tinh. Mị không muốn spoil nhiều vì mị chưa đọc xong, gần xong thôi. Và mị không có hứng thú. Thật ra truyện giới giải trí chỉ có hai loại, một là nhẹ nhàng không nặng đấu đá, hai là dramu tính kế lẫn nhau. Truyện này thuộc loại thứ hai đó. Đương nhiên mặc dù Lục Quân Càn bị bệnh tim nhưng anh rất rất quan tâm sức khỏe, chuyện tự nhiên đột tử không phải là trời phạt, ắt có ẩn tình. Và trong truyện có vài nhân vật tính tình không tốt chút nào, đọc mà thấy bực mình. Hai nhân vật chính thì ok ok, không quá khiến mị ghét, cơ mà vì đang lười nên mị chả nhận xét đâu. Ngắn gọn là một người thì trung khuyển si hán, một người thì khôn ngoan biết phấn đấu. Tự mị phải thấy vỗ tay cho một chiếc review ngắn gọn này. Một phần nho nhỏ phía dưới là một tí tiết tháo rơi rụng của Thẩm tiểu cẩu ạ. “Lục Quân Càn, lần nào cũng là anh nhượng bộ, em thật khiến anh không còn cách nào! Hôm nay anh nói cho em biết, sau này nếu anh còn bám lấy em nữa, anh chính là con chó!” “Ẳng ẳng”, “Anh sai rồi, anh chính là con chó con, em đừng giận anh nữa! Quay phim xong anh mời em đi ăn.” “Quân Càn, mau gọi anh là chồng đi. Chồng muốn làm em đến kêu cha gọi mẹ. “Năm mười ngày không gặp, em có nhớ chít chít nhớn của chồng hông? Chồng nhớ em đến chít chít cũng đau.” “Em, cái đồ tiểu yêu tinh mê người này, hôm nay chồng lại xem video của em bắn máy bay, em rút khô chồng rồi, lại nữa sẽ bắn nước tiểu mất.” Còn một câu mà mị rất ấn tượng của Lục Lăng Hằng “Dư luận không phải sự thật, khán giả cũng không phải cảnh sát, nhưng với khán giả, sự thật không quan trọng, ý kiến đám đông mới quan trọng…” —————– Link

trung khuyển bị bệnh dại