An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cách soi xét: “Nói đi, anh lại đang muốn thế nào?” Trong lòng cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ không lương thiện như vậy. “Đi tắm.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng. “Diệp Thương Ngôn, làm người không thể nói mà không giữ lời được.” Hắn bực, cực kì bực, thôi thì, đành dạy nàng cách làm vợ sao cho công dung ngôn hạnh vậy. Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu là hai con người mang trên mình đầy khuyết điểm. Nhưng họ cũng là hai người đáng thương nhất. Giọng nói nỉ non mềm mại của An Hạnh Nhi nghe rất êm tai, thấm sâu vào lòng… Yết hầu của Diệp Thương Ngôn lăn lộn. Vì An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu của anh. Khoảnh khắc đó không biết có phải anh đang kìm nén cái gì không. Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn xong cơm tối mới rời đi nhà họ An. Hai người ngồi lên xe. An Hạnh Nhi dùng tay chống cằm, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất thần. Phân tích bài thơ Độc Tiểu Thanh kí đã phản ánh rõ ràng về một xã hội đầy rẫy sự bất công và tàn độc. Đồng thời, Nguyễn Du cũng đã mượn hình ảnh của nàng Tiểu Vay Tiền Nhanh. Trái tim An Hạnh Nhi đập thình thịch khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, Diệp Thương chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc bộ vest màu trắng như vậy, cho dù là kiếp trước hay là kiếp trên đầu anh được chải chuốt vào nếp kĩ lưỡng, từng sợi từng sợi, giống như là đã được xử lý tỉ mỉQuần áo anh không có một nếp nhăn, nhìn qua cảm thấy trầm ổn và trưởng thành hơn so với bất cứ lúc chí giờ phút này ánh mắt anh nhìn cô còn chưa đựng cả....!tình Hạnh Nhi bất giác mím nhẹ môi một ràng đó vẫn là Diệp Thương sao mà lúc này cô lại cảm thấy như đã thay đổi thành một người giống như....!anh cũng sống lại toàn khác với Diệp Thương Ngôn lúc bình làm cho bản thân bình tĩnh lại, yên lặng điều chỉnh cảm xúc của mình, dần dần tỉnh hiển nhiên, cái này chỉ là một vở vậy, ngay từ đầu đã là vở kịch được bàn tốt trước đó qua cô nghĩ rằng Diệp Thương Ngôn sẽ không đến đây, bây giờ đột nhiên xuất hiện nên làm cho cô hơi ngạc mắt cô nhìn thấy hai mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô, không hề dời đi chỗ nhiên anh duỗi tay ra, động tác vừa đẹp trai lại vừa phóng khoáng. Tần Thạc đang ở dưới đài vội vàng đặt một bó hoa hồng màu đỏ vào trong tay như hoa hồng có đính kim cương, giờ phút này lại lộ ra hào quang sáng chói ở dưới ngọn cả mọi người đều bị ánh sáng của bó hoa hồng đó hấp đẹp đến mức khiến cho tất cả những người phụ nữ ở đây đều cảm thấy rung một giây đó, An Hạnh Nhi cũng bị hấp dẫn mạnh quy vẫn cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ mang đến những niềm vui bất ngờ cho người đó hoàn toàn khác với Cố Quân thứ mà Cố Quân Tường có thể nghĩ được và làm được, tất cả đều đi theo một khuôn phép thứ gọi là lãng mạn, cô nhắm mắt lại cũng đều có thể đoán được hết giờ nghĩ Quân Tường ghét bỏ sự cứng nhắc luôn theo quy củ,không có chút tình thú nào của cũng ghét bỏ anh ta, không có gì thay đổi, không có gì mới là có so sánh thì mới có tổn như vậy, cô nhìn thấy Diệp Thương Ngôn quỳ gối trước vẻ nhịp đập của tim cô lại trở nên không có quy luật nhìn thấy Diệp Thương Ngôn cao lớn đang nửa quỳ ở trước mặt như toàn bộ thế giới đều im người ở đây cũng vì hành động đột ngột của Diệp Thương Ngôn mà đều trở nên lặng ngắt như sợ là có một tiếng động nhỏ nào thì sẽ làm ảnh hưởng đến sự đẹp đẽ trước cảnh trước mắt đây thật đúng là một bức tranh xinh nói "An Hạnh Nhi, hãy gả cho anh."An Hạnh Nhi cắn chặt môi thể không thừa nhận, trong giây phút đó tất cả ngón tay cô đều đang run ra cô không nghĩ tới Diệp Thương Ngôn sẽ làm tới mức này thực tế chỉ cần anh đến, sau đó anh tùy tiện hỏi cô một câu thì cô sẽ gả mở cánh môi đang cắn chặt ra, trong giây phút đó khóe miệng giương lên thành một nụ cười thật tươi, thật chói nói "Được."Một tiếng "Được" này làm cho tất cả mọi người ở đây sợ đến ngây cũng đều cảm thấy trên thực tế một chuyện tình máu chó như vậy không thể nào xảy nữa nó lại còn xảy ra ở bên trong gia tộc giàu có nổi tiếng nhất trong Thanh Thành mà bọn họ tới tham gia không phải là tiệc cưới mà là một bộ phim hot năm đúng không?An Hạnh Nhi đưa tay ra nhận lấy bó hoa hồng của Diệp Thương giây phút như Cố Quân Tường mới tỉnh lại từ trong hoảng sợ, anh ta nhanh chóng đi qua, muốn kéo An Hạnh Nhi cũng trong nháy mắt đó, một bàn tay to đã nhanh hơn, kéo cả người An Hạnh Nhi vào trong ngực mình, hoàn toàn tránh được Cố Quân Tường đang đi tới gần một cách hoàn hảo với tốc độ nhanh đến kinh chí An Hạnh Nhi cũng không biết cô đã nhào vào trong ngực Diệp Thương Ngôn như thế nào chỉ có An Hạnh Cố Quân Tường cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho khiếp một lúc sau anh ta mới phản ứng lại."Cậu cả Cố, xin tự trọng." Diệp Thương Ngôn ôm An Hạnh Nhi ở trong ngực mình, rõ ràng anh đang công khai thể hiện chủ quyền của Quân Tường siết chặt nắm ta mắng An Hạnh Nhi "Em điên rồi sao? Ai cũng gả à?""Đường đường là cậu ba của nhà họ Diệp đứng đầu tứ đại gia tộc Thanh Thành, anh nói là ai?" Sắc mặt An Hạnh Nhi trầm giây phút đó, không hiểu vì sao cô rất không thích Cố Quân Tường khinh thường Diệp Thương Ngôn như vậy."Em có biết anh ta là người có nhân phẩm ra sao không? Em có biết anh ta đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ rồi không? Em lại đồng ý gả cho anh ta! An Hạnh Nhi, tốt nhất em nên hiểu là em đang làm cái gì đi." Cố Quân Tường kiềm nén sự phẫn nộ, hung dữ đe dọa."Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân đốt đèn?" An Hạnh Nhi châm chọc "Anh chơi gái thì nói đó là lỗi lầm mà người đàn ông nào cũng mắc phải, Diệp Thương Ngôn chơi gái thì anh lại nói là nhân phẩm có vấn đề?""Tôi với anh ta có thể giống nhau sao?" Cố Quân Tường nghiến răng nghiến lợi."Không giống nhau." An Hạnh Nhi nói thẳng ra "Bản chất của anh còn tệ hại hơn anh ta nhiều.”"An Hạnh Nhi!" Trong khoảnh khắc đó, Cố Quân Tường thật sự muốn giết dù An Hạnh Nhi không lấy anh làm chồng thì cũng không thể gả cho người đàn ông khác trước mặt mọi người như là tôn nghiêm của người đàn được phép xúc phạm!"Bà không cho phép." Đột nhiên Văn Hải Đường mở mặt An Hạnh Nhi trầm mà cô định phản bác Thương Ngôn lấy tay nhẹ nhàng bịt kín miệng cô An Hạnh Nhi khẽ lay bàn tay ấm áp của anh cũng làm cho đôi môi cô cảm thấy ấm áp ra, cô vẫn cần có một chút dựa mà cô lại không dám chờ mong mà động của hai người nhìn qua thì rõ ràng là vô cùng mờ khắc đó ánh mắt Cố Quân Tường như muốn phun ra lửa hết."Bà An có bất mãn gì với con sao?" Diệp Thương Ngôn hỏi, khiêm tốn lễ giờ nếu phải so sánh với Cố Quân Tường đang nổi giận thì thật sự là chênh lệch quá rõ ràng. Đã từng ra Thương Ngôn là một kẻ phong lưu thành tính lại ăn chơi trác Quân Tường lại là một cậu ấm khiêm tốn phong lưu phóng khoáng mà lại có sự nghiệp thành trong nháy tượng của hai người đã đổi qua cho nhau một cách hoàn Thương Ngôn trông còn cao quý hơn Cố Quân Tường gấp trăm lần."Cậu thì có gì đáng để cho tôi vừa lòng đây?" Vẻ mặt của Văn Hải Đường vô cùng khinh thường Diệp Thương Ngôn."Xét về gia thế, nhà họ Diệp không đủ môn đăng hộ đối với nhà họ An à?" Diệp Thương Ngôn không bởi vì sự khinh thường của Văn Hải Đường mà có gì khác thường, anh vẫn giữ sự khiêm tốn của Hải Đường im là nhà họ Diệp đứng đầu bốn gia tộc lớn nhất Thanh Thành, thừa sức sánh đôi với nhà họ An, vung cho nhà họ Cố tới mấy con phố."So về vẻ ngoài, con kém Cố Quân Tường rất nhiều ư?" Diệp Thương Ngôn tiếp tục người đều biết, Diệp Thương Ngôn là người đàn ông đẹp trai nhất trong toàn bộ cái Thanh Thành này, không còn ai Cố Quân Tường, nếu bỏ lớp ngụy trang khí chất ôn hoà kia thì hoàn toàn không được tính là đẹp."So về thành con được biết thì cho tới nay giải vinh dự nhất mà Cố Quân Tường mới lấy được là thanh niên xuất sắc của Bắc Văn đúng lúc con cũng được vậy." Giọng nói đầy từ tính của Diệp Thương Ngôn có chứa cả sự ôn mạnh mẽ làm cho Văn Hải Đường phải nghẹn họng nhìn trân trối."So về độ hào phóng thì con có thể bỏ ra 90 tỷ mua cho Hạnh Nhi ngọc bích mà cô ấy thích nhất, Cố Quân Tường lại chỉ biết trơ mắt nhìn thư Hạnh Nhi yêu thương bị người khác cướp đi."Giờ phút này người bị nói xanh cả mặt không chỉ có Văn Hải Đường mà còn có Cố Quân Tường."So về học thức, Cố Quân Tường có được bằng thạc sĩ kép tại ngôi trường tốt nhất Bắc Văn quốc, mà con lại có được bằng thạc sĩ của trường tốt nhất toàn cầu." Lông mày Diệp Thương Ngôn nhướng lên "Tần Thạc."Tần Thạc ngầm hiểu, vội vàng đưa chứng nhận bằng cấp cho Diệp Thương Thương Ngôn lại đứa cho Văn Hải Hải Đường không nhận lấy nhưng vẫn liếc mắt hai là không thể tin được, Diệp Thương Ngôn lại có được chứng nhận bằng cấp cao như thế này."Còn cái quan trọng nhất." Diệp Thương Ngôn dừng một chút "Cuộc đời này, An Hạnh Nhi sẽ là người phụ nữ duy nhất của con.". Ngày hôm sau, sáng sớm. An Hạnh Nhi thức dậy, đánh răng rửa mặt, trang điểm, xuống lầu. Vốn sớm hơn bình thường một chút, lại vào lúc xuống lầu, vẫn là đụng mặt Diệp Thương Ngôn. Tên này mỗi ngày đều sớm như vậy sao?! Sáng hôm qua không phải rất muộn mới dậy sao?! An Hạnh Nhi khiến mình bình tĩnh, nhìn có vẻ không có bắt kỳ phản ứng gì. Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ cô, khóe môi khẽ cong lên. Hai người một trước một sau ngồi vào bàn ăn ngoài trời. Chú Trung đã chuẩn bị xong bữa sáng cho họ, đặt trước mặt họ. Bữa ăn rất yên tĩnh. “cô chủ An, tối qua ngủ có ngon không?” Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên hỏi. An Hạnh Nhi không trả lời. Chính là không muốn để ý. Vừa nghĩ tới hôm qua bị người này cưỡng hôn, cô liền thấy bức bối khắp nơi. Diệp Thương Ngôn khẽ cười. Cuối cùng cũng không nói nữa. Ăn sáng xong. An Hạnh Nhi ra ngoài, Diệp Thương Ngôn cũng theo ra ngoài. Cô ngồi vào xe của Hồ Phong. Anh cũng ngồi vào. An Hạnh Nhi nhìn anh. “cô chủ An không để ý đưa tôi một đoạn đi.” Diệp Thương Ngôn cười. “Tôi đang gấp.” An Hạnh Nhi cự tuyệt. “Không sao, tôi không vội. Đưa cô chủ An xong lại đưa tôi cũng được.” Diệp Thương Ngôn chết cũng mặt dày. An Hạnh Nhi cắn răng. “Hồ Phong, lái xe.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh. Hồ Phong đương nhiên là nghe lời Diệp Thương Ngôn, căn bản không hề trưng cầu ý kiến của An Hạnh Nhi thì đã khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự. An Hạnh Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không muốn để ý tới anh. Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cái ót cô như vậy, mắt đượm ý cười. Lúc Hồ Phong dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, thông qua gương chiếu hậu nhìn phía sau một cái, con ngươi xém chút nhảy ra ngoài. Anh ta trước nay chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy của Diệp Thương Ngôn, kiểu… Biểu cảm mà anh ta cũng không thể nói thành lời. Trong trí nhớ, rõ ràng toàn thân đầy máu tràn đầy khủng bố. Anh ta cũng từng vì vậy mà run sợ. Lúc này lại…dịu dàng như nước. Anh ta là một người trước nay không hiểu tỉnh yêu, giờ khắc này cũng vì ánh mắt của Diệp Thương Ngôn mà có chút lòng xuân nhộn nhạo. “Hồ Phong.” An Hạnh Nhi bỗng gọi anh ta. Hồ Phong hồi thần. Vừa phản ứng lại, đèn xanh đã sáng lên, hơn nữa phía sau còn có xe thúc giục. Khuôn mặt trầm tĩnh bắt biến của anh ta ngượng ngùng đỏ lên một giây, dáng vẻ nghiêm túc tiếp tục lái xe. Xe nhanh chóng tới tòa nhà An thị. An Hạnh Nhi mở cửa bước xuống. Chính là vội vã rời đi. Cứ cảm thấy còn ở thêm một lúc nữa, trán cô cũng có thể bị tên phía sau nhìn thủng. Bước chân cô vừa rời đi. “cô chủ An.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi cô lại. An Hạnh Nhi cắn răng, vẫn là dừng lại. Diệp Thương Ngôn từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cô. An Hạnh Nhi cũng không biết tên này ăn gì mà cao như vậy. Lúc đó nhìn thấy anh cúi đầu, ngón tay thon dài đưa đến gần cỗ cô. An Hạnh Nhi sững sờ. Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, đang giúp cô chỉnh lại quần áo. Thực ra lúc ra ngoài cô đã đặc biệt xem lại rồi, ở ngoài phong độ không thể xuất hiện vấn đề. Diệp Thương Ngôn lúc này chính là đang làm ra vẻ. Làm ra vẻ, rõ ràng nhìn rất thân mật. Mà lúc này là giờ cao điểm đi làm, người tới tới lui lui không ít. Họ lúc này lại ở cổng lớn công ty, dáng vẻ hai người liền bị rất nhiều người nhìn thấy rõ ràng. An Hạnh Nhi cũng có chút ngượng ngùng. Cô nói “Được rồi, Diệp Thương Ngôn.” Khóe môi Diệp Thương Ngôn vẫn luôn nở nụ cười. Anh bỗng cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô. An Hạnh Nhi lúc này mặt đỏ đến sắp nỗ tung rồi. Tên này. Có cần gây bắt ngờ như vậy không. Ở nơi thế này, cô có còn cần mặt mũi nữa không. Cô khẽ cắn môi, tâm trạng căng thẳng đang dần sụp đổ… Còn may Diệp Thương Ngôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, anh nói “Tối gặp.” Nói xong, xoay người rời đỉ. An Hạnh Nhi thật sự cảm thấy tên này chính là quả bom người. Lúc nào cũng có thể khiến người ta nỗ tung thịt nát xương tan. Cô hít thở sâu một hơi, thầm điều chỉnh tâm trạng, đi vào tập đoàn An thị. Vừa vào, xung quanh có rất nhiều người nhìn cô, đều mang theo nụ cười chúc phúc. Má ơi. Tên yêu nghiệt Diệp Thương Ngôn này. Cô không cần nghĩ cũng biết, một màn sáng nay anh thân thiết đưa cô đi làm này sẽ lập tức truyền khắp công ty! Cô cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh, đi vào công ty. Bước vào. La Tư đương nhiên theo phía sau “Hôm này vệ sĩ Hồ không đi cùng sao?” “Lát nữa tới.” Đưa tên yêu nghiệt Diệp Thương Ngôn kia đi rồi. An Hạnh Nhi ngồi lên ghế làm việc của mình, mở máy tính. La Tư báo cáo công việc “Mười giờ sáng, mở cuộc họp hạng mục phòng ban, thời gian khoảng một tiếng, đã thông báo với tất cả chủ quản và nhân viên có liên quan. Ba giờ chiều, An tổng cần đến tòa nhà Quang Minh xem hiện trường, hiểu cụ thể dòng người và hoàn cảnh nơi đó. Bảy giờ tối, có một buổi tiệc thương nghiệp, là bữa tiệc thượng lưu tổ chức mỗi tháng, ban tổ chức lần này là ngân hàng Hạ Hi. Phòng thư ký chủ tịch đã đặc biệt giao phó, kêu cô nhất định phải tham gia.” “Được.” An Hạnh Nhi gật đầu, hỏi “Chủ tịch có đi không?” “Phòng thư ký nói, chủ tịch cùng cô tham gia.” La Tư trả lời. Khóe môi An Hạnh Nhi mỉm cười. Xem ra ba cô là thành tâm muốn dẫn cô vào thương giới. Bây giờ đã bắt đầu lót đường cho cô rồi. “An tổng uống cà phê đen sao?” La Tư báo cáo công việc xong, hỏi. “Hôm nay uống Cappucchino đi, cà phê đen quá đắng.” An Hạnh Nhi vừa xử lý văn kiện máy tính, vừa trả lời. “Cà phê đen quả thực không thích hợp với tâm trạng hôm nay của An tổng.” La Tư lúc này dường như còn cười. An Hạnh Nhi quay đầu nhìn cô ấy, sắc mặt rõ ràng không tốt. La Tư giải thích “Hình ảnh cậu ba Diệp tự mình đưa An tổng đi làm còn lưu luyến không rời, tất cả mọi người ở công ty đều đã biết rồi.” “Công việc hôm nay rất rảnh rỗi sao?” Sắc mặt An Hạnh Nhi khế trầm xuống. *Tôi ra ngoài làm việc.” La Tư vội cung kính nói, lúc xoay người rời đi, lại không nhịn được nói “Tất cả mọi người đều nói, cậu ba Diệp rất đẹp trai, còn nói An tổng và cậu ấy chính là trai tài gái sắc trời sinh một đôi.” *Xem ra công việc của thư ký La còn chưa đủ nhiều.” An Hạnh Nhi uy hiếp. “Tôi lập tức đi pha cà phê cho An tổng.” La Tư không dám nói nhiều nữa, vội vàng rời đi. An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng cô ấy. Bắt giác lại nguyền rủa Diệp Thương Ngôn một trận. Tần Thạc cạn lời. Tên này thật sự là bị ma quỷ hớp hồn rồi, vì An Hạnh Nhi mà thực sự ngay cả mạng cũng không cần nữa có phải không?! Anh ta rất không vui nói “Không thể nào.” Con ngươi Diệp Thương Ngôn khẽ căng thẳng. “Anh không sinh được con gái, anh nhất định sẽ sinh một tên nhóc thối.” Kéo ra ngoài, đánh chết! Nhiều người thường nghĩ rằng nếu không bon chen trong cuộc sống này thì khó có thể đạt được tham vọng của mình. Điều này đúng nhưng không phải cứ làm thế mới có được hạnh phúc và đó đơn giản chỉ là sự lựa chọn thực tế của mỗi người. Con người có tham vọng, có ước mơ của riêng mình là lẽ đương nhiên, nhưng để đạt được chúng, nhiều khi họ nỗ lực không biết ngừng nghỉ, khổ sở bon chen từng chút một mà quên đi giá những giá trị cốt lõi mà bản thân họ thực sự cần đến. Họ vẫn nghĩ rằng khi họ đạt được những gì mà bản thân kì vọng, họ và những người họ yêu thương sẽ hạnh phúc nhưng sự thật là trong quá trình theo đuổi ước mơ, hạnh phúc đã đã bị bỏ qua một cách vô tình. Và khi nó thực sự tuột khỏi tầm tay thì bạn mới nhận ra thì đã quá muộn. Vì vậy, bạn cần sống chậm lại một chút, sống thật an nhiên và hưởng thụ những niềm vui dung dị của cuộc sống. Dưới đây là các stt, tus, câu nói hay về tình yêu cuộc sống an nhiên hạnh phúc hay bon chen, mệt mỏi; giúp bạn đọc có cái nhìn khách quan hơn và để tự lựa chọn cho mình cách sống phù hợp nhé! Stt, câu nói hay về cuộc sống hạnh phúc, an nhiên Cuộc đời một con người có nhiều dấu mốc quan trọng, liên quan đến cả sinh mệnh bản thân, sự nghiệp, gia đình. Mỗi dấu mốc ấy đều xuất hiện những cánh cửa hạnh phúc chờ họ bước vào. Vì nhiều lí do mà có thể họ chậm một bước và cánh cửa ấy đã đóng lại nhưng đừng vì thế mà tuyệt vọng hay quá sức để mở cho bằng được nó. Điều quan trọng lúc này là bạn cần phải thật bình tĩnh và cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian, đi một mình ở nơi đâu đó thật trong lãnh, thoáng mát chẳng hạn. Sự an nhiên khiến bạn thoải mái, khỏe khoắn hơn để tiếp tục bước tiếp trên cuộc đời này. Cuộc đời không hề dễ dàng nhưng cũng chưa bao giờ phức tạp. Bạn suy nghĩ về nó như thế nào thì nó sẽ biểu hiện như thế ấy. Bạn suy nghĩ tích cực, sống một cách đường hoàng, an nhiên, tự do tự tại thì cuộc đời bạn ắt sẽ hưởng phúc bền lâu. Nếu không thể có được hạnh phúc từ một người, hãy tự tạo hạnh phúc cho chính bản thân. Ăn những món mình thích, đến những nơi mình muốn và phải sống một cuộc đời thật an yên. Khi thức dậy vào mỗi buổi sáng, hãy thầm cảm ơn cuộc đời đã cho bạn thêm một ngày để yêu thương. Thật vậy, cuộc đời một người ngắn lắm, hãy sống thật an nhiên và từ từ tận hưởng nó. Bởi khi bạn hãy sống chậm lại và để nó tự diễn ra, bản thân bạn sẽ cảm nhận được những gì chân quý của cuộc đời ban tặng cho bạn. Các bạn thường hay nghe câu Cố quá thành quá cố. Điều gì đã không thể đạt được thì hãy dừng lại và dành thời gian cho thứ khác. Đừng cố gắng quá mà quên đi việc hạnh bản của bản thân mới là quan trọng nhất. Con gái sinh ra là để được bảo bệ, trân trọng và yêu thương. Là con gái thì nhất định phải nhớ kĩ điều này để luôn được hạnh phúc nhé “Tâm an thì mọi chuyện đều an, yêu hay phiền đều từ tâm mà ra. Quá khứ chỉ để ngắm nhìn, còn hiện tại và tương lai mới là để sống và mơ ước”. Cuộc sống có lúc này lúc kia, chẳng bao giờ là toàn niềm vui cũng và cũng sẽ không bao giờ chỉ thấy nỗi buồn. Hãy lạc quan mà sống tiếp bởi vì đời là vậy, khi sóng gió qua đi ta sẽ thấy an yên thật gần. Hạnh phúc thật sự chính là biết rằng” hạnh phúc hay khổ đau, nước mắt hay nụ cười… mọi thứ đều đến và đi rất nhẹ nhàng.” Thế diện đối với nhiều người là vô giá nhưng chính cách nhìn nhận ấy đã vô tình làm con người ta tự làm bản thân thêm mệt mỏi, thêm muộn phiền, thất vọng. Nhiều người cứ quá để tâm đến lời nói, cách nhìn của người khác mà làm tổn thương bản thân bằng cách cố gắng trong vô vọng trở thành những hình mẫu không bao giờ với tới. Vậy tại sao chúng ta lại phải để ý tới cái thể diện vớ vẩn đấy chứ, hạnh phúc của bản thân mới quan trọng cơ mà. Cứ bơ đi mà sống, sống lạc quan, sống an nhiên để được hưởng phúc nhé các bạn. Mỗi sáng thức dậy, bạn lại bắt đầu lặp lại tương đối những việc bạn đã làm vào hôm qua, sự hối hả làm một ngày trôi nhanh hơn đồng nghĩa với sự tận hưởng trở nên ít đi. Cuộc sống cứ thế vận hành nhưng có lẽ bạn chưa thực sự nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống ấy. Thật ra điều đó đơn giản lắm, bạn hãy lên dây cót tinh thần vào mỗi buổi sớm bằng cách thầm cảm ơn cuộc đời đã cho bạn thêm một ngày để yêu thương và dần dần bạn sẽ nhận ra giá trị ấy. Nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ là nụ cười mà bao nhiêu người khát khao có được. Cuộc đời của mỗi người đều bị chi phối bởi ba dòng thời gian đó là quá khứ, hiện tại và tương lai. Muốn tạo ra nụ cười trẻ thơ thì cần nhất định phải sống ở hiện tại, dù sao quá khứ thì đã qua con tương lại thì vần chưa đến. Tình yêu là thứ không thể đoán trước cũng không thể cố gắng mà có được. Nếu bạn muốn có tình yêu đích thực thì hãy an nhiên mà sống, đối với mọi thứ bằng cách nhìn tích cực, luôn lạc quan, yêu đời, như vậy tình yêu đó sẽ tự tìm đến bạn 😊 Khi bạn thức dậy vào buổi sáng, hãy nghĩ rằng mình còn sống là một đặc ân lớn lao được hít thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được yêu thương. Cuộc sống này ngắn lắm, bạn không thể biết ngày mai có còn được ngắm nhìn cuộc sống tươi đẹp này không. Vì thế hãy sống chậm lại, bình thản hơn, từ từ tận hưởng những gì cuộc sống đem đến cho bản. Hãy để cho tâm hồn được thanh khiết, an nhiên. Người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất. Người hạnh phúc chính là người biết đủ. Mở rộng tấm lòng để đón nhận cuộc sống. Thái độ sống quyết định cuộc đời của bạn và mọi thứ đều có thể bắt đầu lại vào mỗi sớm mai. Sống là phải biết chấp nhận, biết cho qua những gì không đáng lưu tâm. Sống một cách tự do, an nhiên cho đời vui vẻ, việc gì đến thì khắc nó sẽ đến, đừng vội vàng mà nhanh một bước thì chậm cả đời. Ở một thời điểm nào đó, những thứ tốt đẹp, những cơ hội đều rời bỏ qua bạn, rời khỏi bạn. Bạn đau buồn, tuyệt vọng nhưng đó thực chất bởi vì bạn chưa quen đó thôi. Hãy nghỉ ngơi, bình tâm một thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua và tôi chắc chắn bạn sẽ cho ra một đáp án là “những điều tốt đẹp rời khỏi cuộc đời bạn bởi bạn xứng đáng với những thứ tuyệt vời hơn”. Có những thứ không thế thay đổi được thì bạn tự làm tổn thương bản thân để làm gì. Hãy biết buông bỏ đúng lúc và tiếp tục tiến liên, vì cuộc sống không chờ đợi một ai. Có thể bạn đã nghe qua câu “giấu mình chờ thời” rồi phải không? Ai cũng có quãng nghỉ trong cuộc đời, sống chậm lại một chút không có nghĩa là ta ngừng cố gắng mà đó là để bản thân được nghỉ ngơi để chuẩn bị trỗi dậy mạnh mẽ. Mọi chuyện trên đời đến với bạn đều là bởi một chữ “duyên”, cho nên cứ thản nhiên mà sống với những gì mình đang có. Hãy chân thành và tiếp tục tin tưởng vào cuộc sống. Thay vì mong chờ những thứ bạn nghĩ là nên xảy ra để rồi đua buồn, thất vọng, hãy đơn giản hơn là chấp nhận với những điều đang diễn ra trong cuộc sống thôi nào. Bởi cái gì tự nhiên thì tự nó sẽ khắc được dung nạp con cái gì trái với tự nhiên rồi cuối cùng cũng tan biến. Càng lớn người ta càng đau đầu với cuộc sống bộn bề lo âu về cơm áo gạo tiền. Tôi chỉ ước mơ đơn sơ là giờ có vài trăm tỉ gửi ngân hàng, hàng tháng rút lãi ra ăn uống, mua sắm, thỉnh thoảng đi du lịch vài nơi. Chỉ thế thôi, an phận mà sống, giản dị chân phương, quyết không bon chen với đời. Khi chết đi tôi sẽ để số tiền gốc đó để từ thiện, vậy là kết thúc một cuộc đời an nhiên, vui vẻ😊 Stt, câu nói hay về cuộc sống bon chen, mệt mỏi Cạnh bên một người vô tâm là nước mắt tuôn âm thầm, dù cho đã yêu quá lâu hay đã trở thành một cặp vợ chồng đi chăng nữa thì sự vô tâm luôn là con dao giết chết đi tình yêu. Có rất nhiều trường hợp các cặp đôi thiếu đi sự quan tâm lẫn nhau nhưng vẫn cố sống với nhau, rõ ràng biết đó là ngõ cụt nhưng cũng không muốn quay đầu. Cuộc sống mệt mỏi như vậy hà tất phải cố gắng làm gì nữa? Cuộc sống này bon chen, vội vã đến mức có những khi cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, muốn bỏ lại tất cả mọi thứ để có thể đánh một giấc thật say, mơ một giấc mơ thật đẹp và khi tỉnh dậy không phải đau đầu suy nghĩ về những gì đã qua hay những gì sẽ đến. Có thể đối với nhiều người thì cuộc đời này đầy ắp những hối hả, bon chen và nhìn thấy đâu cũng toàn người nhỏ nhen, giả tạo. Có lẽ câu nói này đúng trong nhiều trường hợp bởi con người ta cũng sống vì lợi ích của bản thân, của gia đình họ là chính, không bon chen, không sân si thì không sống tiếp được. Mỗi chúng ta đều có thể tự lựa chọn cách sống cho mình nhưng hãy tôn trọng sự khác biệt. Để lãng quên hay từ bỏ một thứ gì đó là đã rất khó nhưng để bước qua đau thương còn khó hơn. Nhưng một khi đã cố gắng gượng dậy để tiếp tục sống sẽ mài dũa nên một tâm hồn cứng cỏi, chai sạn hơn với đời. Quá trình cố gắng đó là cả một sự vượt cạn tuyệt vời nhưng trong thâm tâm, ta vẫn cứ mệt mỏi, đau thương. Con gái sinh ra là để được yêu thương vì vậy các cô gái đừng lúc nào cũng gồng mình lên để chịu đựng tất cả như vậy. Có thể bạn là một cô gái tự tin, mạnh mẽ nhưng dù bạn có sắt đá ra sao thì có những lúc yếu lòng, cũng cần một điểm tựa. Bạn đừng quá bon chen, đừng cố sức quá để rồi chỉ tự chuốc lấy những tổn thương. Cuộc sống này kể cả với người thân hay với người xa lạ thì cũng không nên quá tin bất cứ ai bởi thứ rẻ nhất bây giờ có lẽ là lời hứa và thứ đắt nhất bây giỡ có lẽ là niềm tin. Sự mệt mỏi cứ diễn ra khi cứ phải nghi ngờ lẫn nhau, lợi ích cá nhân đã che mờ cái thứ gọi là niềm tin khiến nó trở thành một thứ xa xỉ đến mức mà chỉ chính bản thân mới mua được. Nhiều lúc tự dưng thấy nhớ nhà, nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ những câu chuyện thú vị của ba. Bản thân chán cuộc sống bon chen nơi phố thị, sợ mùi khói xe khi kẹt đường chờ đèn đỏ, sợ những thứ mang tên deadline treo trên đầu,… “Có những này mệt mỏi quá, chỉ muốn nằm xuống, nhắm mắt và quên hết mọi thứ… như chúng chưa từng xảy ra hay bản thân chưa từng tồn tại.” Đời người phải nếm đủ hỉ, nộ, ái, ối và trải qua các thử thách, khó khăn để trưởng thành. Vậy mới nói đời người là một hợp đồng trọn gói. Niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, khổ đau, … tất cả chỉ trong gói ấy, không thể mua riêng từng thứ được. Em đã sống như vậy, như một cỗ máy được lập trình sẵn, hôm nào cũng phải ra ngoài hòa vào dòng người tập nập kia để bon chen với đời. Âu lo, bộ bề cuộc sống khiến em mệt mỏi vô cùng. Em muốn bỏ tất cả, khoác balo đi đâu đó thật xa, thật xa nơi này. Cố níu kéo thứ vốn dĩ không thể thuộc về mình có thấy mệt mỏi không? Dù bạn đã nhận ra nhưng vẫn cố lừa dối bản thân và tự làm đau mình, thậm chí bỏ qua những thứ thật sự chân quý để chạy theo những thứ phù du. Những thứ đó, người đó có thể tạm thời thuộc sở hữu của bạn, ở bên cạnh bạn nhưng đó chỉ là tạm thời và cuối cùng cũng rời bỏ ta. Tình cảm của bản thân chỉ nên dành cho người tôn trọng nó, nước mắt của bạn không nên rơi vì những thứ không xứng đáng. Cuộc đời lắm mệt mỏi, bon chen, tựa những lúc như vậy có một bờ vai để tựa vào thì thật là tốt, … nhưng chợt nhận ra giữa dòng đời tấp nập ấy lại không tìm thấy ai sẵn sàng cho mình ở bên…. Con người ta, dù mạnh mẽ đến đâu, tài giỏi cỡ nào, cũng không thể tránh khỏi những ngày chỉ muốn nằm im trong góc phòng, xa lánh thế giới, vứt bỏ hết mọi lo nghĩ mà ngủ một giấc thật ngon. 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học và đang loay hoay giữa bộn bề cuộc sống của riêng mình. Tuổi 23 là độ tuổi mạnh mẽ nhất, tích cực theo đuổi lý tưởng của bản thân, dám từ bỏ thứ mình không thích để đổi lấy cái mình muốn, dám đương đầu, dám trải nghiệm. Nhưng đó vẫn là độ tuổi buồn cười, chính vì đang giữa độ trẻ thơ và trưởng thành thế nên mới bấp bênh trong một thế giới rộng lớn, bon chen với xã hội để khẳng định mình. Những thứ tạo ta nghiệp chướng tiêu cực là thứ mang sức mạnh lớn nhất, cũng chính là ham muốn xuất phát từ bên trong tham-sân -si của con người. Con người không có tham vọng thì không thể tiến xa được, muốn tự do không lo âu nhưng đời lại không cho phép. Bài viết khá dài mình xin dừng lại tại đây. Đọc xong những stt, tus, câu nói hay về cuộc sống bình dị, an nhiên tự tại, hạnh phúc hay bon chen mệt mỏi; cảm xúc của bạn như thế nào? Hãy bình luận bên dưới để chia sẻ tới mọi người nhé. ********** Buổi tối kinh tâm động phách. Dường như là vào thời khắc ấy, đột nhiên yên tĩnh lại. An Hạnh Nhi cứ nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe trước mắt, cảnh tượng thảm khốc. Cô nhìn thấy một chiếc xe trong số đó quen thuộc như thế. Không. Không thể nào là. Diệp Thương Ngôn. Xe của anh, nhưng mà… tuyệt đối không phải là do anh lái. Anh sẽ không thể nào không cần mạng của mình mà cứu cô. Anh không cần thiết phải làm đến mức này. Hiện tại, An Hạnh Nhi có chút mơ hồ. Cô mơ hồ nhìn hai chiếc xe va chạm vào nhau, bên trong không có bắt cứ động tĩnh gì. Giống như là người ở bên trong đã chết rồi. Trong lòng của An Hạnh Nhi đột nhiên lại đau đớn. Một cơn đau mãnh liệt. Thật sự là cảm giác đau lòng. Cô cho là cả đời này cô sẽ không có loại cảm giác này nữa. Sẽ không để cho mình phải trải qua loại cảm giác này. Cô mở cửa xe ra. Trong khoảnh khắc mở cửa xe, Hồ Phong cũng nhanh chóng vọt xuống xe. Tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn cô. Dường như là cũng phát hiện chiếc xe đó là của Diệp Thương Ngôn. Nhanh chóng chạy đến ghế lái. Rõ ràng là ghế lái đã bị biến dạng, Hồ Phong lại cứ gõ vào cửa xe. An Hạnh Nhi cũng đi tới. Cô cố gắng nén sự khó chịu ở trong lòng, bước từng bước một đi tới. Buổi tối ở trên đường, cho dù là có ánh đèn thì cũng không sáng tỏ cho lắm. Cho nên khi mà cái gối an toàn bắn ra trên ghế điều khiển, An Hạnh Nhi nhìn thấy không rõ lắm rốt cuộc người đang ngồi trong ghế lái là ai. Chỉ cảm thấy hình như là chảy rất nhiều máu. Cùng lúc đó. Có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới. Đạp thắng xe, hung hăng dừng ở trước mặt của bọn họ. Người bước xuống từ trên xe là Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ. Không có Diệp Thương Ngôn. An Hạnh Nhi đã không có cách nào che giấu sự hoảng loạn của mình. Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ nhanh chóng đi tới phía trước chiếc xe, nhìn Hồ Phong đang điên cuồng đập cửa xe. “Cửa xe bị khóa chết rồi.” Hồ Phong vội vàng nói với bọn họ. Tần Thạc nhanh chóng trở lại xe mình lấy ra một cái búa từ trong ghế xe của mình. Anh ta đi qua. Không do dự một chút nào. Một bước trực tiếp đập phá cửa xe. Mảnh vỡ của kiếng xe rơi vung vãi khắp nơi. Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Tần Thạc, nhìn Tần Thạc đưa tay vào trong những mảnh pha lê vỡ vụn, mở cửa xe từ bên trong. “Cạch” một tiếng. Cánh cửa bị kéo ra. Tần Thạc bỗng nhiên lại kéo cánh cửa mạnh ra. Cuối người điên cuồng mở túi khí an toàn, kéo một người đang chảy máu dữ dội từ bên trong ra ngoài. Khoảnh khắc kéo xuống. An Hạnh Nhi nhìn thấy rõ ràng. Nhìn thấy rõ gương mặt của người đó đều là máu. Nhìn thấy rõ người đó là Diệp Thương Ngôn. Trái tỉm của An Hạnh Nhi đau đớn dữ dội. Cô thật sự không ngờ tới, thật sự không ngờ tới là Diệp Thương Ngôn lại vì cô mà hi sinh đến nước này. Cũng chính là một giây trước cô còn đang oán trách Diệp Thương Ngôn máu lạnh. “Anh Diệp!” sau khi Hồ Phong nhìn thấy rõ người đó là ai, anh ta cũng trở nên kích động. Ngược lại là lúc này, Tần Thạc lại bình ổn hơn rất nhiều. Anh ta trực tiếp cõng Diệp Thương Ngôn đi về phía xe của anh ta. Tiêu Việt Duệ nhanh chóng đuổi theo, mở cửa xe cho Tần Thạc. Tần Thạc đặt Diệp Thương Ngôn xuống, đồng thời Tiêu Việt Duệ cũng ngồi vào trong xe. Lúc này. Tần Thạc nhanh chóng trở lại ghế lái, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi. An Hạnh Nhi cứ đứng nhìn ba người đàn ông đột nhiên biến mắt như thế. Ba người đàn ông đột ngột biến mắt trước mắt cô. “Hồ Phong.” An Hạnh Nhi quay đầu lại gọi anh ta. “Mợ chủ, nhanh chóng lên xe thôi.” Dường như là Hồ Phong mới kịp phản ứng lại. Hai người nhanh chóng trở lại xe của mình. Hồ Phong đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe phía trước. Tốc độ xe rất nhanh. Không thua gì tốc độ lúc nãy bọn họ bị theo đuôi. Cho nên. Diệp Thương Ngôn bị thương rất nghiêm trọng ư? Thậm chí là lúc nãy cô còn cảm thấy khi mà anh được Tần Thạc kéo xuống xe, cả người không có bất cứ hơi thở nào. Không được. Diệp Thương Ngôn không có khả năng chết như thế được. Ở kiếp trước, rõ ràng là sống lâu hơn cô mà. Sẽ không bởi vì cô trùng sinh mà anh lại đoản mệnh. Nhất định sẽ không! Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện trung tâm thành phó. Ở cửa bệnh viện có một số bác sĩ y tá đang chờ ở đó. Tần Thạc dừng xe, cửa xe liền được bác sĩ mở ra, động tác nhanh chóng đặt Diệp Thương Ngôn lên trên giường bệnh. Diệp Thương Ngôn được chụp bình dưỡng khí, bác sĩ y tá đẩy anh nhanh chóng đi khỏi. Tần Thạc và Tiêu Việt Duệ đuổi theo. Hồ Phong và An Hạnh Nhi cũng đi sau lưng bọn họ. Chạy thẳng một đường đến phòng cấp cứu. Diệp Thương Ngôn bị đầy vào trong. Cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên bị đóng lại. Trên cánh cửa lóe lên dòng chữ “đang phẫu thuật”. Những người khác đã bị ngăn cản ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Tần Thạc đứng ngồi không yên. Diệp Thương Ngôn bị đưa vào đó, anh ta gắp đến độ dậm chân đi tới đi lui. Hoàn toàn không còn tỉnh táo như lúc nãy. Tiêu Việt Duệ đứng bên cạnh, biểu hiện không khoa trương như Tần Thạc, nhưng mà trên mặt rõ ràng mang theo lo lắng. Hồ Phong cũng như vậy. Khuôn mặt cứng đơ không thay đổi lại khó nén cảm xúc. Đương nhiên là An Hạnh Nhi cũng giống như vậy. Cô thật sự rất sợ sợ Diệp Thương Ngôn cứ thế mà chết đi. Lại chết vì cô. Cô trùng sinh một kiếp, chỉ muốn trả thù người hại mình, cô không muốn liên lụy đến tính mạng của người khác. Ánh mắt của cô siết chặt. Lúc này hận thù đối với Cố Quân Tường dường như lại sâu sắc hơn. Trên hành lang. Tất cả mọi người đều như vậy, ai cũng yên lặng chờ đợi. “phắc diu!” Tần Thạc đột nhiên lại xổ một câu chửi tục “Rốt cuộc là muốn sống nữa không vậy?” An Hạnh Nhi nhìn sang Tần Thạc. Dường như là Tiêu Việt Duệ ở bên cạnh kéo Tần Thạc một chút, an ủi “Cậu ấy không có chuyện gì đâu.” “Không quan tâm tới có chuyện hay không, xảy ra chuyện vì một người phụ nữ có đáng giá không hả?” Dường như là Tần Thạc đã hoàn toàn không thể tỉnh táo. Bli2iINIilTac ” S “Thôi bỏ đi, tôi đi hút điều thuốc.” Tần Thạc đột nhiên hát Tiêu Việt Duệ ra, trực tiếp đi qua một bên. An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Tần Thạc. Cô ngoái nhìn lại, vừa vặn đối mặt với Tiêu Việt Duệ. Đôi mắt của An Hạnh Nhi hơi chuyển động. Không hiểu sao lại có một loại cảm giác chột dạ. Thật ra cô biết rất rõ lúc nãy là Tần Thạc đang nỗi giận với cô. Tiêu Việt Duệ chậm rãi đi tới, anh ta nói chuyện, rõ ràng là đang giảng hòa “Hạnh Nhi, Tần Thạc hơi thẳng tính.” *Ừ.” An Hạnh Nhi gật đầu. Thật ra thì. Cô cũng không trách Tần Thạc. Nếu như bạn của mình lại bởi vì một người mà chịu phải tổn thương lớn như thế, cô cũng sẽ tức giận. Tiêu Việt Duệ còn muốn nói cái gì đó. “Đèn phẫu thuật tắt rồi.” Hồ Phong đột nhiên kích động nói. Trái tim của An Hạnh Nhi khẽ giật một cái. Lúc này, cô khẩn trương đến ngay cả bản thân cô cũng không thể khống chề. Rõ ràng là Tiêu Việt Duệ có chút kích động. Anh ta vội vàng bước ba bước thành hai, bước đi về phía phòng phẫu thuật. Lúc này, Tần Thạc vừa mới đi không xa, nghe thấy âm thanh thì nhanh chóng chạy trở về. Sau đó nhìn mấy bác sĩ bước ra từ trong phòng phẫu thuật. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn ông ta. Bác sĩ nói “Bệnh nhân không có nguy hiểm đến tính mạng.” An Hạnh Nhi thực sự cảm thấy mình mới có thể thở phào một hơi. Thật sự, thật sự quá sợ hãi, cho nên khi cô nhận được kết quả này, cô mới có thể yên tâm như vậy. “Tay chân có sao không?” Tần Thạc vội vàng hỏi. “Không sao hết.” Bác sĩ trả lời. Cũng không sao hết. An Hạnh Nhi khẽ cắn môi. Bác sĩ nói “Lúc va chạm hiển nhiên là bệnh nhân biết bảo vệ mình, bị thương cũng không phải nhẹ, có nhiều chỗ gãy xương, ngoại trừ vết thương ra thì cũng không có bị thương đến lục phủ ngũ tạng, đầu chảy máu bên ngoài não, không phát hiện vết tích chảy máu ở trong đầu. Có điều để an toàn thì tôi đề nghị quan sát thêm hai ngày ở bệnh viện, xem xem có khả năng chắn động não hay không, dù sao thì xảy ra tai nạn giao thông lớn như thế.” Diệp Thương Ngôn dẫn An Hạnh Nhi vào phòng của phòng rõ ràng đã được quét dọn qua nên rất sạch sẽ, gọn trí trong phòng trang hoàng vẫn lấy các màu đen trắng xám làm chủ, chính là trình độ thưởng thức của nam thẳng sắt giờ phút này, người nhà họ Diệp rất hiểu chuyện dán một chữ Hỷ ở đầu giường làm căn phòng rõ ràng ấm áp hơn, còn có không khí vui mừng hơn rất nhất là An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp thật sự đang tiếp nhận cô, chấp nhận "cô dâu mới" là cô vào không phải như nhà họ Cố đời trước, đám cưới của bọn họ chỉ thể hiện ở sảnh cưới, trong mắt mọi phòng ngủ chợt bị đóng Hạnh Nhi hoàn nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Thương Ngôn nói “Tôi nói tối qua tôi ngủ không tốt nên cần nghỉ tôi không có thói quen ngủ để cửa cô chủ An không muốn ở cùng phòng với tôi thì có thể ra ngoài tiếp tục nói chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi rất thích em đấy."An Hạnh Nhi đương nhiên không muốn đi ra dù người nhà họ Diệp rất ôn hòa, đương nhiên ngoại trừ người cá biệt nhưng cô luôn cảm giác hơi lúng túng vì mình danh không chính ngôn không ra cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm khi có thể rời bây giờ đột nhiên ở chung một phòng với Diệp Thương Ngôn...Cô thật sự hơi bài xích."A, đúng rồi." Diệp Thương Ngôn vừa cởi quần áo vừa nói “Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây."An Hạnh Nhi trợn tròn mắt nhìn anh."Mẹ tôi nói cô dâu mới cưới nên ở nhà một đêm, đây là tập tục." Diệp Thương Ngôn đã cởi áo sơ mi trắng trên cởi trần, thản nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hạnh Nhi như Hạnh Nhi có phần bất đắc này lại có thể không biết kìm chế như vậy à?Cô lúng túng dời tầm nghe được Diệp Thương Ngôn vẫn tthản nhiên nói “Sáng mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ qua nhà em, thăm ba mẹ em."Cái gì gọi là nếu không có gì bất ngờ xảy ra?Có thể có bất ngờ gì xảy ra chứ?Diệp Thương Ngôn tất nhiên sẽ không giải thích như từ trước đến nay người này đều luôn nói chuyện kỳ lạ như Thương Ngôn cởi trần đi vào phòng để quần áo và thay bộ đồ ngủ của nam, sau đó nằm lên lên giường nói “Tôi có bảo mẹ tôi chuẩn bị đồ của em ở trong phòng để quần cần thì tự qua đó mà thay."Anh nói xong lại ngủ vô cùng thoải Hạnh Nhi cũng không thể cứ ở trong phòng nhìn Diệp Thương luôn cảm thấy rất không tự nhìn xung thấy một ban công phía ngoài nghĩ ngợi một lát rồi đi ra cô ra ngoài, Diệp Thương Ngôn dường như mở mắt ra rồi nhắm lại rất Hạnh Nhi đứng trên ban công bên thể không nói, nhà họ Diệp đúng là tiền nhiều khí này cô từ trên ban công nhìn xuyên qua vườn hoa của nhà họ Diệp, không ngờ thấy có một sân golf, còn có bãi đua thậm chí còn nhìn thấy mấy con ngựa được nuôi trong chuồng ngựa cách đó không cứ nhìn như phần vô công rỗi cô cảm giác được ban công bên cạnh chợt có người bước là oan gia ngõ hẹp!Đồng Vận Khiết dường như đoán được An Hạnh Nhi sẽ ở đó nên không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nói thẳng “Cô đúng là rất xinh, từ trước đến nay ánh mắt của anh Ngôn chưa từng làm tôi thất vọng."An Hạnh Nhi thật ra đã biết quan hệ giữa người phụ nữ này và Diệp Thương Ngôn không chỉ đơn thuần là chị dâu em chồng, cũng không phải đơn giản là quan hệ bạn nên...Diệp Thương Ngôn đã cặn bã đến mức như vậy sao?Anh thậm chí có thể ra tay với cả chị dâu của mình à?Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi tức giận nhưng lại nghĩ giận làm quái gì, chuyện này đâu liên quan gì tới lập tức thấy thoải mái."Cô cũng không tệ." An Hạnh Nhi nhìn qua không có cảm xúc gì đặc biệt, hình như hai người đều ngầm thừa nhận cuộc tranh chấp vừa rồi, không ai nhắc lại giờ, bọn họ còn có thể lịch sự khen ngợi thực tế, Đồng Vận Khiết quả thật vẫn còn tạm dù cô ta không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng khí chất lại có vẻ phong tình riêng, nét mặt quyến rũ giống như một con mèo vậy."Nhưng mà, tôi không giữ được." Đồng Vận Khiết cười Hạnh Nhi không phụ luôn cảm thấy chẳng liên quan đến là hoa đào nát của Diệp Thương Ngôn, là chuyện riêng của An Hạnh Nhi quá bình tĩnh, Đồng Vận Khiết vẫn thoáng biến ta nói thẳng “Cô và anh Ngôn là kết hôn giả à?""Tôi không hiểu cô đang nói gì cả." An Hạnh Nhi khẽ nhếch môi cười với vẻ tao nhã và khéo léo."Anh Ngôn là bạn trai cũ của tôi."Vậy thì sao chứ? An Hạnh Nhi vẫn thờ ơ."Anh Ngôn sẽ không yêu cô đâu!" Đồng Vận Khiết ném lại một câu rồi xoay người rời Hạnh Nhi chẳng còn tâm trạng đứng ngoài ban công chuyện Diệp Thương Ngôn có yêu cô không, cô hoàn toàn không quan tâm!Cô rón rén quay lại phòng ngủ, sợ đánh thức Diệp Thương này Diệp Thương Ngôn đã ngủ Hạnh Nhi ngồi trên sofa trong phòng, nhìn hộp nhạc do Diệp Phỉ Văn tặng vừa được cô tiện tay để trên bàn nghĩ ngợi một lát thì tắt nút phát nhạc, cầm lên dè dặt đặt ở gần đầu giường của Diệp Thương Ngôn, sau đó mở hộp ra, để mùi thơm của Huân Y Thảo dần tràn ngập trong nói mùi thơm này có thể trợ giúp cho giấc dù Diệp Thương Ngôn cặn bã thật, nhưng từ khi anh hợp tác với cô tới nay vẫn chưa từng làm chuyện gì hại tình huống không cần tốn quá nhiều tâm tư để cho anh ngủ ngon hơn một chút, sao không thể làm chứ?Cô đặt xong, quay lại sofa và dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra xem những tin tức mà Hạ Tư Tư bảo cô dung của tin tức lại rất cả đều nói về đám cưới long trọng của cô và Diệp Thương người nói Diệp Thương Ngôn cuối cùng cũng làm lãng tử quay sao Diệp Thương Ngôn có nhiều scandal như vậy mà từ trước tới nay chưa từng thừa nhận một người phụ nữ giờ, anh lại dùng cách tuyên bố cho cả thế giới biết để thừa nhận thân phận người vợ của An Hạnh Hạnh Nhi nhìn đến đây thì không nhịn được gì mà tuyên bố cho cả thế giới được ràng chỉ là khoe khoang mà thôi..

an hạnh nhi và diệp thương ngôn